*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Hừ?”
Ngay lúc này, đột nhiên Lâm Bán Thanh nghe thấy một tiếng kêu r3n của Hàn Tô.
Chỉ thấy Hàn Tô ôm ngực lui lại sau, sắc mặt một lúc tươi tỉnh một lúc tím tái, mà sắc mặt của người trung niên đang ở đối diện thì vẫn rất thản nhiên, tốt đẹp.
Sắc mặt Lâm Bán Thanh thay đổi dữ dội, cho dù đứa ngốc cũng biết rằng Hàn Tô đang rơi vào thế bất lợi.
Lâm Bán Thanh nhíu mày thật chặt, Hàn Tô là đệ nhất cao thủ của nhà họ Lâm, nếu như ngay cả Hàn Lâm cũng thất bại, vậy thì cô ấy thực sự không nghĩ ra được còn có ai có thể cứu nhà họ Lâm.
“Ha ha, tôi đã nói rồi, mặc dù anh luyện Tiên Thiên Công đến mức bạch huyệt ở tứ chi, nhưng không luyện đến lồ ng ngực và lưng bụng, anh không thể thắng tôi được đâu, mặc dù tốc độ của anh rất nhanh, mặc dù sức mạnh của anh rất lớn, nhưng anh không mạnh hơn tôi, đòn tấn công của anh căn bản không thể làm tôi bị thương, nhưng tôi thì có thể dễ dàng làm anh bị thương nặng”
“Bây giờ anh nhận thua, có lẽ đợi đến khi thầy Lâm Kiệt về nước còn có thể tha thứ cho anh, để anh giữ lại Tiên Thiên Công. Nếu không thì đợi đến lúc thầy Lâm Kiệt về nước, chính là ngày tận thế thật sự của anh.”
Người trung niên thản nhiên nói, trong mắt tràn đầy sự tự tin tuyệt đối.
Lâm Kiệt hừ lạnh một tiếng, nói: “Bây giờ nói thắng thì còn quá sớm rồi đấy!” Nói xong, ông ta chủ động xông lên.
Nhưng rất nhanh, cho dù là Lâm Bán Thanh cũng có thể nhìn ra Hàn Tô đang rơi vào thế bất lợi, đối mặt với đòn tấn công của Hàn Tô, người trung niên dựa vào thân thể cường tráng giống như gấu của mình, căn bản không hề né tránh, để đòn tấn công của Hàn Tô dừng lại trên người ông ta, nhiều nhất cũng chỉ là thân thể lắc lư một cái, hoàn toàn không bị thương gì cả.
Mà đòn tấn công của người trung niên, Hàn Tô cũng không dám đón nhận, chỉ có thể lợi dụng tốc độ linh hoạt để né tránh.
Nhưng tốc độ của người trung niên không chỉ không chậm hơn Hàn Tô, ngược lại còn nhanh hơn ông ta một chút, nếu không phải kinh nghiệm chiến đấu của Hàn Tô vô cùng phong phú, sợ rằng Hàn Tô đã thua rồi.
Dù cho là như vậy, Hàn Tô cũng không thể né tránh được tất cả các đòn tấn công, bị người trung niên liên tục đánh trúng ngực và vai trái, khóe miệng ông ta rớm máu tươi, cánh tay trái đang cụp xuống, giống như bị gãy xương vậy.
Lâm Bản Thanh và Lâm Vân lo lắng nhìn Hàn Tô, nắm tay siết chặt lại, nhưng cũng không giúp được chút nào.
“Bác Hàn Tô... nhận thua đi, cháu không muốn nhìn thấy bác bị thương.” Lâm Bán Thanh do dự một hồi lâu, cuối cùng cô ấy hét lớn lên, nhà họ Lâm thua thì cũng thua rồi, mất mặt thì cũng mất mặt rồi, cô ấy thật sự không muốn nhìn thấy Hàn Tô vì vậy mà bị thương, nếu như thế thì nhà họ Lâm thật sự thiệt thòi rất lớn.
Nhưng hiển nhiên, Hàn Tô không có suy nghĩ nhận thua, đây không chỉ là tranh chấp giữa nhà họ Lâm và nhà họ Vưu, mà còn là cuộc tranh đấu giữa ông ta và Lâm Kiệt!
Người mà ông ta đối mặt chỉ là một học trò của Lâm Kiệt mà thôi, sự kiêu hãnh của ông ta khiến ông ta không muốn nhận thua!
Nhưng suy cho cùng ông ta không đạt được Tiên Thiên Công một cách hoàn chỉnh, mặc dù ông ta nắm bắt sớm hơn người trung niên, nhưng dù sao cảnh giới cũng không bằng, thực lực đang tồn tại khoảng cách...
Dù cho kiên trì một lần nữa thì cũng chỉ khiến tình trạng vết thương của ông ta thêm nghiêm trọng mà thôi.