*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiêu Sách đã hiểu ra, anh hừ lạnh một tiếng, không còn che giấu thực lực nữa mà, mà còn ra tay mạnh hơn, một khi anh đã ra tay, vệ sĩ của Lâm Mặc làm sao có thể ngăn cản được.
Chỉ vài phút sau, vài tên vệ sĩ đã bị anh quật ngã.
Sự thay đổi diễn ra quá nhanh, lúc này Lâm Mặc vẫn đang lớn tiếng thúc giục vệ sĩ ra tay tàn nhẫn, đánh gãy chân của Tiêu Sách, dồn hết vào anh....
Điều này bỗng nhiên khiến Tiêu Sách nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lùng.
Còn Lâm Mặc, đột nhiên giống như bị nghẹn ở cổ, thất thanh nói, kinh ngạc nhìn mấy tên vệ sĩ ngã trên mặt đất.
Nhưng sau đó, anh ta không hề sợ hãi mà thay vào đó rất tức giận, đe dọa Tiêu Sách còn dám đánh người nhà họ Lâm nữa vậy thì cả thành phố Giang Lăng sẽ không còn chỗ dung thân cho anh nữa.
Điều này khiến Tiêu Sách vốn đã rất khó chịu với anh ta, không thể không tát anh ta một cái.
Mặc dù không dùng quá nhiều lực, nhưng anh lại dùng một cái tát rắn chắc đánh bay nửa hàng răng, mồm miệng chảy đầy máu, vẻ mặt gần như rã rời.
Điều này lập tức khiến cho tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, không ngờ Tiêu Sách lại ngông cuồng như vậy, dù có xử lý đám cậu ấm Từ Huy, Lý Lâm thì cũng thôi, bây giờ cả cậu ấm Lâm Mặc của nhà họ Lâm cũng dám động vào!
Lúc này người cao hứng nhất chính là đám Từ Huy, Lý Lâm, vốn dĩ họ bị Tiêu Sách đánh đã rất xấu hổ rồi, nhưng bây giờ Lâm Mặc cũng bị đánh, làm gì còn ai nhớ đến nỗi nhục của bọn họ nữa chứ?
Hơn nữa, sau khi Lâm Mặc bị đánh, anh ta nhất định sẽ điên cuồng trả đũa Tiêu Sách...
Họ lạnh lùng nhìn Tiêu Sách, dường như đã tưởng tượng ra cảnh Tiêu Sách bị nhà họ Lâm dùng uy quyền trấn áp, dù không phải chính mình đi báo thù nhưng họ thấy rất hạnh phúc, chỉ cần có thể nhìn thấy Tiêu Sách bị xử lý.
Còn Lâm Mặc cũng không làm họ thất vọng, sau khi bị đánh chảy máu, lúc sao hoàn hồn lại, anh ta lập tức điên cuồng kêu cứu viện.
Có thể tưởng tượng rằng không lâu nữa sẽ có một lượng lớn người của dòng họ Lâm đ ến để dọn dẹp Tiêu Sách,
Tiêu Sách không muốn phiền phức như vậy, hơn nữa số tiền kiếm được ngày hôm nay của anh cũng không nhỏ, cũng đủ 12 triệu, nên anh dứt khoát gọi điện cho Lâm Bán Thanh và nhờ cô ấy thu dọn hiện trường.
Nếu không, nếu để Lâm Mặc gọi người của nhà họ Lâm, những người đó đều không biết anh, nếu có mâu thuẫn gì, Tiêu Sách cũng không nhịn được đánh nhau vài cái, lúc đấy cũng khó giải thích với Lâm Bán Thanh.
Do đó, trước sự chứng kiến của đám Lâm Mặc, Từ Huy, Lý Lâm, Tiêu Sách đã gọi điện cho Lâm Bán Thanh.
"Tôi đang ở trên tầng cao nhất của khách sạn Fila, có một mâu thuẫn nhỏ với một người tên Lâm Mặc. Cô đến giải quyết đi, nếu không, tôi không thể đảm bảo xung đột nhỏ sẽ trở thành xung đột lớn..."
Tiêu Sách nói xong cúp điện thoại không đợi Lâm Bán Thanh nói gì.
Lúc này, trong một phòng hội nghị sang trọng cách chỗ Tiêu Sách không xa, Lâm Bán Thanh đang ngẩn người cầm điện thoại di động, hồi lâu cũng không đáp lại lời của Tiêu Sách.
"Bán Thanh, là ai gọi điện thế? Sao lại ngẩn người ra?" Lâm Vân hỏi.
Lâm Bản Thanh tỉnh táo lại, trong mắt hiện lên một tia kỳ dị, nói: "Là Tiêu Sách gọi, anh ấy nói anh ấy có chút mâu thuẫn với Lâm Mặc..."
"Tiêu Sách? Có mâu thuẫn với Lâm Mặc?" Lâm Vân giật mình khi nghe thấy.
Trong toàn bộ gia tộc họ Lâm, chỉ có ông cụ Lâm Lâm Sơn, Lâm Vân và Lâm Bán Thanh biết lúc đầu giải cứu nhà họ Lâm ra khỏi nguy hiểm là Tiêu Sách đẫ dịch dung.
Còn Tiêu Sách mạnh cỡ nào, trong ba người không ai có một khái niệm cụ thể, nhưng từ trong tay Thiết Thanh, Lâm Triệt, Nick da trắng... Có thể cứu ông cụ Lâm ra một cách nguyên vẹn đã chứng tỏ sức mạnh của anh.
Lâm Mặc đang có xích mích với Tiêu Sách, đang ở khách sạn Fila!