*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chỉ ở đây, đã có một vài người...
Điều này ngay lập tức khơi dậy tính hiếu kỳ của Tiêu Sách, anh muốn làm rõ, những người luyện “Tiên Thiên Công” có gì khác biệt so với mình luyện Vô danh khí công.
Về chuyện có thua hay không, Tiêu Sách vẫn chưa nghĩ đến.
Tuy rằng Tiêu Sách chưa bao giờ cảm thấy mình là bất khả chiến bại, nhưng anh cũng không phải kiểu người dễ dàng để người khác công kích, nếu không anh cảm thấy cả thế giới này đã có siêu nhân bay trên bầu trời từ lâu rồi.
Đối với thực lực của bản thân mình, rốt cuộc đã đạt đến mức độ nào rồi, thực ra anh cũng không có khái niệm nhiều lắm.
Bởi vì anh chưa từng gặp qua người nào có đủ thực lực để anh xuất chiêu, thường thường anh ra tay cũng không dùng nhiều lực, kẻ địch đã không chịu được rồi, vậy nên Tiêu Sách mạnh đến mức độ nào, người khác cũng không biết, bản thân Tiêu Sách lại càng không biết.
Nhưng Tiêu Sách cảm thấy anh cũng không khác gì mấy so với siêu nhân trong phim, ngoại trừ việc anh không thể bay...
Nếu bản thân mình đã như vậy, có thể dễ dàng bị đánh bại, thì thế giới này đã không thể yên bình lâu như thế.
Loạn rồi.
"Đi thôi, đưa tôi đến đó."
Tiêu Sách cuối cùng đã đưa ra quyết định, mỉm cười mở miệng nói.
Không dễ gì mới được chạm mặt những cao thủ luyện “khí công”, nếu như không đi xem thử, giao lưu một chút, anh sẽ cảm thấy hối hận.
Vì vậy, bất luận là xuất phát từ sự ưu ái dành cho Lâm Bán Thanh hay là do những tâm tư của anh, anh đều muốn đi.
Nhưng trong mắt Lâm Bán Thanh, Tiêu Sách đồng ý sẽ giúp cô, chỉ là vì cho cô ấy thể diện, điều này khiến cô ấy rất cảm động, nhưng đồng thời cũng có chút lo lắng.
"Anh... Suy nghĩ nghiêm túc đi, dù sao cũng không cần nhúng tay vào."
Lâm Bán Thanh cắn môi, ánh mắt dịu dàng nói.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Sách nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Lâm Bán Thanh, trong lòng có chút kinh ngạc, tuy rằng trước đó Lâm Bán Thanh đối mặt với anh cũng rất khác so với vẻ lạnh lùng khi cô ấy nhìn người khác, nhưng cũng chỉ là vẻ lãnh đạm bình thường, không chút biểu cảm, không hề dịu dàng giống như lúc này.
Điều này khiến Tiêu Sách hơi bối rối không biết đâu mới là Lâm Bán Thanh thật.
Hoặc là, cô ấy chỉ dùng vẻ ngoài lạnh lùng để ngụy trang cho trái tim yếu mềm của mình, chứ chưa từng có ai cho phép cô ấy bộc lộ bộ mặt thật của mình.
Ngay cả gia đình cô ấy, bố cô ấy, cũng không thể.
Nhưng bây giờ, Tiêu Sách coi như đã làm được, nhưng lúc này Tiêu Sách cũng không hiểu đây có nghĩa là gì, chỉ coi là vì đã quá quen thuộc với Lâm Bán Thanh, đấy là sự thay đổi tự nhiên của cô ấy mà thôi.
Tiêu Sách nói: "Còn có chuyện gì mà phải cân nhắc? Chúng ta là bạn bè, giúp cô là chuyện đương nhiên. Hơn nữa, xét về quyền lợi, nhà họ Lâm do cô điều khiển có lợi cho tôi hơn nhiều so với việc để Lâm Kiệt điều khiển, cô nói xem có đúng không?"
Tiêu Sách cười nói.
Lâm Bán Thanh nghe xong thì mỉm cười, gật đầu: "Được rồi, vậy anh cần thận một chút, nếu như thật sự không được, thì cứ nhận thua... Tôi không muốn anh bị thương."
Tiêu Sách nhún vai, thầm nghĩ người có thể khiến anh đầu hàng vẫn chưa xuất hiện đầu.
Nhưng anh không nói ra mà đi theo Lâm Bán Thanh đến phòng hội nghị rất lớn và sang trọng.
Khi Lâm Vân nhìn thấy Lâm Bán Thanh đưa Tiêu Sách trở về, trên mặt ông ta chợt lóe lên một tia hy vọng, nhưng nhanh chóng dập tắt, giống như Lâm Bán Thanh, có tia hy vọng đối với Tiêu Sách, nhưng không lớn.
“Chủ nhân Lâm Vân, lại gặp mặt rồi.” Tiêu Sách cười nói.
Lâm Vân cũng cười, gật đầu: "Em trai Tiêu Sách, không ngờ lại phải làm phiền cậu đến đây..."
"Chủ nhân Lâm Vân khách sáo quá..."
Tiêu Sách nói xong, nhìn người trung niên có chút đau khổ đang ngồi bên cạnh Lâm Vân, ông ta đương nhiên là Hàn Tô, lúc trước đấu với người trung niên kia cũng đã bị thương rồi.
Tiêu Sách từ lâu đã nghe nói nhà họ Lâm có một cao thủ, tên là Hàn Tô, đây là lần đầu tiên anh gặp mặt ông ta.
Tuy nhiên, lần gặp gỡ đầu tiên này, Hàn Tô bị đánh bại và đang bị thương, cần anh đến cứu cục diện này, ngay cả Tiêu Sách cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Tuy nhiên, Tiêu Sách biết Hàn Tô có “Tiên Thiên Công” trong người, mặc dù chưa hoàn thiện nhưng Tiêu Sách đã hạ quyết tâm và sẽ tìm cơ hội giao lưu với ông ta.
Vì vậy, Tiêu Sách cũng gật gật chào hỏi Hàn Tô.
Hàn Tô cũng chịu đựng nỗi đau, gật đầu với Tiêu Sách
Ông ta lờ mờ đoán được thực lực của Tiêu Sách, cho dù không bằng ông ta, cũng sẽ không kém bao nhiêu.
Có khi còn mạnh hơn ông ta!