Nghe vậy, Tiêu Sách nhẹ nhàng gật đầu, nghe Lâm Bán Thanh nói Hàn Tô đã thua trong sự phòng ngự quá đỗi bất thường của người trung niên.
Anh cười rồi nói: “Yên tâm đi, tôi cũng không phải là chưa từng giết gấu.”
Câu nói của anh khiến mọi người sửng sốt.
"Haha, đã tìm được người giúp đỡ rồi, nhưng mà nhà họ Lâm các người nghĩ rằng chỉ dựa vào thằng nhóc này cũng có thể lật ngược lại ván cờ sao? Ha ha ha ha thật nực cười!"
Đúng lúc này, Vưu Bằng đột nhiên cười lớn nói: "Thầy Vương, tôi chỉ có thể làm phiền ông một lần nữa dạy dỗ đứa nhỏ này, dập tắt hoàn toàn hy vọng của nhà họ Lâm!"
Người trung niên từng đánh bại Hàn Tô kia đột nhiên cười nhạt, lại đứng lên.
"Hân hạnh."
Ông ta đi đến giữa sân, thản nhiên đứng ở đó, nhìn Tiêu Sách cười nhạt nói: "Ngay cả Hàn Tô cũng thua rồi, tao thật không biết ai cho mày dũng khí mà dám xông tới đây! "
"Tuy nhiên, nếu mày muốn bị đánh, vậy tao sẽ thỏa mãn ý nguyện của mày, cho nhà họ Lâm biết các người bây giờ so với thầy Lâm Kiệt yếu như thế
nào!"
Sau khi ông ta nói xong, Lâm Vân, Lâm Bán Thanh cùng Hàn Tô, sắc mặt ba người họ trông rất khó coi.
Tiêu Sách cười nhạt một tiếng, bước lên, thờ ơ nói: "Lời bốc phét ai cũng biết nói, tôi không phải đến đây là muốn bị đánh, còn ông có thể đánh được tôi
hay không, rất nhanh thì sẽ biết thôi."
"Động thủ đi, thời gian cũng không còn sớm nữa, tạo rất vội!"
“Vừa hay cho tôi xem, Tiên Thiên Công, rốt cuộc là cái thứ quái gì.” Tiêu Sách cười nói.
Người đàn ông gọi là Thầy Vương nghe vậy, con ngươi chợt lóe hàn quang, lộ ra sát ý lạnh như băng: “Mày muốn tìm chết, tao thanh toàn cho mày!”
Hai người đứng yên, bốn mắt nhìn nhau, trận đấu diễn ra hết sức căng thẳng.
Nhưng lúc này vẻ mặt của Vưu Chính, Vưu Bằng, Lâm Vân, Lâm Bán Thanh và những người khác ở bên xem trận đấu, lại không giống nhau.
Hai người Vưu Chính, Vưu Bằng rất thoải mái, trong lúc đó không biết đang nói cái gì, vẻ mặt ai nấy đều tươi cười, thậm chí còn không chú ý đến trận đấu đang diễn ra giữa sân.
Bọn họ nghĩ, người mạnh nhất nhà họ Lâm chính là Hàn Tô, mà Hàn Tô đã thua rồi, nhà họ Lâm chẳng khác nào hổ mất răng.
Không đúng, phải là chó hoang mất răng, không có khả năng uy hiếp bọn họ, đến bây giờ còn không chịu đầu hàng, chẳng qua là không bỏ được mặt mũi, kéo dài hơi tàn mà thôi.
Lâm Bán Thanh chỉ mới đi được vài phút ngắn ngủi, đã đưa tới một tên bắt con thoạt nhìn rất trẻ tuổi Tiêu Sách, nhưng như vậy thì có thể uy hiếp được thầy Vương người đã đánh bại cả Hàn Tô sao?
Thay vì chú ý tới trận đấu, bọn họ còn không bằng thảo luận, làm cách nào để nhà họ Lâm mất mặt, tốt nhất là từ nay về sau cũng không ngẩng đầu nổi.
Mà Lâm Vân và Lâm Bán Thanh ở bên kia, vẻ mặt lại nghiêm trọng.
Mặc dù sự bình tĩnh và trấn định của Tiêu Sách, khiến bọn họ có lòng tin nhất định, nhưng sức mạnh của Hàn Tô, từ lâu đã ăn sâu vào tâm trí của bạn họ, mà Thầy Vương lại có thể đánh bại được Hàn Tô, giống như ngọn núi lớn tồn tại bao lâu nay bỗng chốc sụp đổ trước mắt, bọn họ thật sự không có cách nào tin tưởng Tiêu Sách.
Thấy trận đấu sắp bắt đầu, bọn họ nhìn chằm chằm Tiêu Sách, mắt không chuyển, tay siết chặt thành nắm đấm, sợ rằng chỉ trong chớp mắt, Tiêu Sách cũng bị đánh bại.
Như vậy, hôm nay nhà họ Lâm thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể thừa nhận.
Hơn nữa, thừa nhận không phải là tình huống tệ nhất, mà điều tiếp theo nhà họ lâm đối mặt, mới chính là rắc rối thực sự, bản chất yếu đuối bất lực của nhà họ Lâm bị bại lộ là không thể nghi ngờ, chỉ sợ sau khi Lâm Kiệt về nước, sẽ lại tìm cơ hội gia nhập vào nhà họ Lâm.
Mà một khi Lâm Kiệt về nước, gia nhập vào nhà họ Lâm, những người khác trong nhà họ Lâm không nói, riêng Lâm Vân là dòng chính, chỉ sợ là không có kết quả tốt.
Lâm Kiệt, sẽ không bỏ qua cho bọn họ!
“Cố lên, Tiêu Sách...”
Lâm Bán Thanh siết chặt bàn tay, trong lòng âm thầm cầu nguyện cho Tiêu Sách, cô ấy đột nhiên nhìn sườn mặt của Tiêu Sách, thấy được vẻ mặt lạnh lùng kia của anh, bỗng cảm thấy có chút si mê.
Cô ấy nhớ lại khoảng thời gian quen biết và tiếp xúc với Tiêu Sách, dường như chưa từng thấy qua vẻ mặt kích động này của Tiêu Sách
Mặc kệ là khi nào, anh đều mang vẻ mặt lạnh lùng như vậy, giống như không có thứ gì có làm khó được anh
“Có lẽ, anh ấy thật sự tin vào thực lực của mình, mình nên tin anh ấy...” Lâm Bán Thanh thì thầm nói, trong lúc cô ấy đang phân tâm, trận đấu đã bắt đầu.