*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng thầy Vương lại bị một cú đấm của Tiêu Sách đánh cho bất tỉnh?
Hàn Tô nhịn không được sợ hãi kêu một tiếng, ngay cả ông ta mà cũng như vậy, Lâm Vân, Lâm Bán Thanh và những người khác còn có thể thế nào.
Về phần Vưu Chính, Vưu Bằng và những người khác, vì vốn nghĩ thầy Vương sẽ không bại trận, nên không để Tiêu Sách vào mắt, cũng do đó lực chú ý hoàn toàn không đặt ở trận đấu.
Mà trận đấu giữa Tiêu Sách và Thầy Vương, phân thắng bại quá nhanh, đợi bọn họ chú ý đến, thì thầy Vương đã bất tỉnh nằm dưới đất.
Lúc này bọn họ vẫn đang tự hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra...
“Không có khả năng!”
Không đợi Vưu Chính, Vưu Bằng lên tiếng, người đàn ông mặt vuông đã bị Hàn Tô đánh bại, đột nhiên lớn giọng quát, không thể tin được nhìn về phía thầy Vương đang nằm bất tỉnh nhân sự, vẻ mặt giống như gặp phải quỷ.
Mà ba người đàn ông khác ngồi bên cạnh người đàn ông mặt vuông cũng có vẻ mặt y chang như vậy.
Một người đàn ông mặt vuông, nháy mắt vọt tới giữa sân, tốc độ còn nhanh hơn cả thầy Vương, dọa cho Hàn Tô nhảy dựng.
Nếu nói tốc độ, sức mạnh của thầy Vương kém hơn ông ta một chút, thì người đàn ông mặt vuông kia, một chút cũng không hề thua kém ông ta!
Trong lòng Hàn Tô biết rõ, người đàn ông mặt vuông này, giống như ông ta, đã luyện hai phần đầu của Tiên Thiên Công đến trình độ cao nhất.
Cho dù người đàn ông mặt vuông không dựa vào phòng thủ, Hàn Tô cũng không tự tin nắm chắc được phần thắng.
Nhưng Hàn Tô nhìn thoáng qua vẻ mặt thờ ơ của Tiểu Sách, đột nhiên nở nụ cười, cả người đều bình tĩnh lại.
Bởi vì ông ta biết rõ, cho dù người đàn ông mặt vuông này mạnh hơn thầy Vương, nhưng với thực lực seckill thầy Vương vừa nãy của Tiêu Sách, căn bản là không cần sợ anh ta.
Trừ khi, người đàn ông mặt vuông này, chẳng những đã luyện qua phần ba tiên thiên công, mà còn luyện tới phần bốn!
Nhưng Hàn Tô không hề biết rằng, Lâm Kiệt sẽ không đời nào dạy Tiên Thiên Công cho những những người này, phần bốn tiên thiện công rất quý giá, Lâm Nhạc sẽ không truyền ra ngoài.
Người đàn ông mặt vuông ngồi xuống bên cạnh thầy Vương, xem xét tình hình của thầy Vương, thấy thầy Vương chỉ là ngất xỉu, rốt cuộc mới thở phào một hơi.
Anh ta không biết làm thế nào mà Tiêu Sách có thể đánh bại được thầy Vương, nên trừng mắt nhìn Tiêu Sách, quát lớn nói: “Nhãi con, mày được lắm! Có thể ra tay ngoan độc như vậy, tụi tao đúng là xem thường mày! Nhưng kế tiếp, tạo sẽ cho mày biết, chọc giận tụi tao chính tự đâm đầu vào ổ kiến! Trận này, tao đánh với mày!”.
Tiêu Sách nghe vậy, cười nhạt: “ồn ào, tôi đã lĩnh hội cái gọi là võ công thiên bẩm của các anh rồi, chẳng có gì xuất sắc cả, thứ các anh học được chỉ là hạng xoàng xĩnh thôi, thật lãng phí thời gian, mau về gọi Lâm Kiệt đến đây.”
“Mày muốn chết!”
Người đàn ông mặt vuông nghe vậy, vẻ mặt nghiêm trọng, trực tiếp động thủ.
Sắc mặt Tiêu Sách lạnh lùng, lần này không bằng lòng đón lấy đòn của người đàn ông mặt vuông, đưa tay đánh trả.
Lúc này, mọi người mới phát hiện ra đòn tấn công của Tiêu Sách không bình thường, đòn tấn công của anh rõ ràng là không nhanh, nhưng anh lại đánh trúng người đàn ông mặt vuông trước.
Trên mặt người đàn ông mặt vuông lộ vẻ kinh hãi, nhưng lại không cách nào trốn thoát được, cũng giống như thầy Vương khi nãy, chỉ có thể kêu đau bay ngược trở về.
Anh ta phun ra một ngụm máu, còn chưa kịp hít thở đã lập tức cũng hôn mê.
Vào lúc này, Vưu Chính cùng Vưu Bằng kinh ngạc đứng dậy, khó tin nhìn người đàn ông mặt vuông ngất đi, lại nhìn Tiêu Sách lạnh lùng đứng đó.
“Chuyện này không thể nào!”
Mấy người bí ẩn đằng sau Vưu Chính lớn tiếng hô lên.
“Không có gì là không thể, các người quá yếu... Các người đến nước M để trốn lại diễu võ dương oai ở nước M thì thôi đi, tôi thấy đừng về nữa, tránh cho về rồi lại bị đánh cho tơi bời, anh có thể chuyển lời giúp tôi đến Lâm Kiệt, miễn cho ông ta lại nói tôi không cách cáo trước.”
Tiêu Sách lạnh lùng nói, giọng nói bình tĩnh.
Qua lại với Lâm Bản Thanh càng tốt thì Tiêu Sách càng không muốn thấy nhà họ Lâm xảy ra chuyện, Lâm Bán Thánh làm gia chủ họ Lâm mới là chuyện anh muốn nhìn thấy nhất.
Cho nên xảy ra xung đột với Lâm Kiệt là chuyện không cách nào tránh khỏi, vậy thì cứ báo trước cho Lâm Kiệt một chút là được rồi.
Nếu ông ta thông minh một chút thì sẽ tiếp tục phát triển ở nước M, không quay lại nước Hoa tranh quyền làm gia chủ họ Lâm nữa, như vậy mà nói, Tiêu Sách cũng có thể bớt đi ít phiền phúc.
Nhưng nếu ông ta thật sự quay lại nước Hoa, vào lại nhà họ Lâm, Tiêu Sách cũng không còn cách nào khác đánh cho ông ta cút xéo.