Mà dựa theo thực lực vừa rồi Tiêu Sách thể hiện ra thì nếu không có phương pháp đặc biệt nào đó thì e cho dù là liên thủ lại cũng không cách nào chiếm được chỗ tốt từ Tiêu Sách, mà phương pháp đặc biệt...
Người thần bí liếc nhìn Lâm Vân, cảm thấy nếu làm vậy thật mà nói thì sợ là bọn họ cũng không cách nào trở về nước M được nữa.
Mà lúc Lâm Bán Thanh nghe thấy Lâm Bán Thanh nhất thời cảm động không thôi, Tiêu Sách làm vậy là đẩy hết xung đột của nhà họ Lâm là Lâm Kiệt lên người mình.
Tiêu Sách vốn không cần làm như vậy, cũng chẳng có lý do gì để làm vậy cả, nguyên nhân khiến anh làm tất cả những chuyện này ngoại trừ việc nể mặt Lâm Bán Thanh ra thì cô ấy thực sự không còn nghĩ ra được nguyên do nào khác.
“Ân tình mình thiếu nợ anh ấy ngày càng nhiều rồi...”
Lâm Bán Thanh cắn môi, cảm thấy có chút áp lực, suy cho cùng, nợ ân tình là một áp lực rất lớn đối với bất kỳ ai, đặc biệt là những người biết báo đáp người đã giúp đỡ mình.
Nhưng chẳng mấy chốc, Lâm Bán Thanh lại thở phào.
Bất lượn là thế nào, ân tình cũng đã nợ rồi, hơn nữa đến lúc bức thiết cần nợ ân tình người khác thì cho dù có áp lực cô ấy cũng không thể nói Tiêu Sách đừng giúp cô ấy.
Nếu không, sau này Tiêu Sách có yêu cầu gì cô ấy sẽ dùng hết sức mình đáp ứng.
Dù cho...
Lâm Bán Thanh không nghĩ tiếp nữa, mà nhìn vào gương mặt đầy tức giận của mấy người bí ẩn đang không biết phải làm thế nào với Tiêu Sách, tâm trạng lại vô cùng vui sướng.
Chỉ mấy phút trước thôi mấy người này còn xem thường nhà họ Lâm, vô cùng lớn lối.
Mà bây giờ, rõ ràng là đều vô cùng tức giận mà ngay đến ra tay cũng không dám, dáng vẻ uất ức thế này làm Lâm Bán Thanh nhìn mà muốn cười, nếu không phải quen làm mặt lạnh với người ta rồi thì có lẽ cô đã không nhịn được mà bật cười lâu rồi.
Lâm Vân thì lại không lo lắng được nhiều như cô ấy, lập tức cười ha hả.
“Hahaha, gia chủ Vưu Chính, xem ra trận này lại là nhà họ Lâm bọn tôi thắng rồi, chúng ta còn tiếp tục nữa không đây? Hay là ông đầu hàng nhận thua đi? Tôi cảm thấy, ông còn có thể vùng vẫy thêm chút nữa, nếu đầu hàng ngay còn gọi gì là đàn ông nữa? Ông không phải chỉ vậy đã chịu khuất phục, sợ hãi đến mất luôn của quý đấy chứ?”
Lời của Lâm Vân lập tức làm miệng Vưu Chính co quắp cả giận đến đỏ mặt tía tai.
Ông ta quay đầu nhìn hai người thần bí còn chưa lên trận, hy vọng bọn họ có thể ra trận đánh với Tiêu Sách, cho dù có thua cũng không được đầu hàng.
Nhưng hai người thần bí đó lại không nghĩ giống với Vưu Chính.
Đầu hàng nhận thua đối với bọn họ mà nói căn bản chẳng tính là gì, dưới tình huống đã biết rõ không phải là đối thủ của Tiêu Sách lại vẫn lên đánh với Tiêu Sách thì mới đúng là ngu đấy.
Cho nên bọn họ trực tiếp lắc đầu, từ chối ra trận.
Vẻ mặt Vưu Chính tràn đầy thất vọng, đầy sự uất ức, nhưng vẫn mở miệng nói: “Hừ! bây giờ chẳng qua mới chỉ là sáu trận, chúng ta đề ba ba mà thôi, vẫn chỉ có thể xem là hòa, thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi thấy cũng không cần đấu tiếp nữa, hôm nay đến đây giải tán đi thôi, lần sau vẫn còn cơ hội tranh đấu.”
“Haha, gia chủ Vưu Chính, ông thật sự là không cần mặt mũi, lúc trước con trai ông đã nói rồi, hôm nay ai dùng trước thì người đó là con rùa đen bị cắm sừng! Xem ra ông chính là con rùa đen, còn con trai ông chính là cặp sừng đó."
Câu chế giễu của Lâm Vân nhất thời làm bố con Vưu Chính và Vưu Bằng tức giận không thôi Vưu Bằng rất muốn nói bản thân chưa từng nói những lời như vậy, nhưng cục diện thực sự đã không cách nào cứu vãn được nữa, anh ta cũng chỉ có thể hừ lạnh ngậm bồ hòn làm ngọt.
“Chúng ta đi!”
Bố con Vưu Chính không muốn ở lại đây nữa, lập tức dẫn người nhanh chóng rời đi.
Lâm Vân cùng đám người nhà họ Lâm lúc này cáo mượn hùm của Tiêu Sách chế nhạo nhà họ Vưu, Tiêu Sách không nói, bọn họ cũng không có ý định giữ nhà họ Vưu lại.
Rất nhanh, nhà họ Vưu và mấy người thân bí kia đều đi sạch.
Nhà họ Tô xem kịch lâu vậy căn bản không muốn tham dự vào chuyện nhà họ Vưu và nhà họ Lâm, hoặc là nói tranh đấu giữa Lâm Vân và Lâm Kiệt, đợi người nhà họ Vưu đi rồi người nhà họ Tô cũng đi đến, trò chuyện với Lâm Vân vài câu nhưng càng chú ý đến Tiêu Sách hơn nữa.
Cuối cùng gia chủ nhà họ Tô cũng tùy tiện nói vài câu với Tiêu Sách, làm quen một chút rồi đưa người đi.
Tuy rằng lúc đó Tiêu Sách rất mạnh mẽ, nhưng Lâm Kiệt cũng không dễ gì đụng vào, theo người nhà họ Tô thấy, say này nhà họ Lâm do ai làm chủ còn chưa nói chắc cho nên không cần phải chọn phe chọn cánh trước.
Làm quen với Tiêu Sách một chút là đủ rồi.
“Tiêu Sách, hôm nay thật sự là cảm ơn cậu, nếu không có cậu, e là...”
“Gia chủ Lâm Vân đừng khách sáo, tôi là bạn của Ban Thanh, Bán Thanh đã giúp đỡ tôi rất nhiều, cho nên chỉ là tiện tay mà thôi.” Tiêu Sách khách sáo đáp.