Tiêu Sách nói xong, Hàn Tô lập tức bị thuyết phục, thở dài một hơi nói: "Cậu nghĩ xa hơn tôi, cũng quyết đoán hơn so với tôi. Bán Thanh có được người bạn như cậu, là phúc của nó. Vốn dĩ, tôi nghĩ rằng nhà họ Lâm đã hoàn toàn hết cách cứu rồi, nhưng mà bây giờ tôi bỗng thấy hẳn là vẫn còn cơ hội."
Ông ta hít sâu một hơi, nói: "Tôi không biết mấy người đó ở khách sạn nào, nhưng mà đây là thành phố Giang Lăng, là địa bàn của nhà họ Lâm. Chỉ cần nhà họ Lâm muốn, hiếm có chuyện gì mà nhà họ Lâm không tìm ra được."
"Chuyện này không phải chuyện nhỏ, cho nên cũng không cần kinh động tới đám người phía Bán Thanh bên kia, tôi sẽ huy động một vài người để điều tra giúp cho cậu. Chậm nhất là nửa tiếng sẽ có thể điều tra được rõ ràng hành tung của bọn họ."
"Nhưng mà, nếu như bọn họ rời khỏi khách sạn đi thẳng tới sân bay..."
Tiêu Sách lạnh nhạt nói: "Sẽ không đâu, hai người trong số họ đã bị tôi đánh trọng thương, cho dù muốn rời khỏi Hoa Quốc thì nhất định cũng phải chữa trị đã, nếu không khi lên máy bay chưa thể chịu đựng được. Cho nên, đêm nay bọn họ nhất định là còn ở thành phố Giang Lăng, bác có thể giúp tôi để ý kỹ càng những bệnh viện hay phòng khám tư nhân."
"Nếu hôm nay không tìm được, chỉ sợ sáng mai bọn họ sẽ đi mất."
Tiêu Sách nói xong, mắt Hàn Tô lập tức lóe sáng: "Nếu nói vậy thì cũng không khó khăn gì lắm. Cậu yên tâm, chỉ cần bọn họ còn ở thành phố Giang Lăng, đêm nay nhất định tôi sẽ có thể bắt họ lại giúp cậu."
Nói xong, Hàn Tô cũng nhiều lời thêm, lập tức làm việc.
Chưa tới nửa tiếng, Hàn Tô đã quay lại. Quả nhiên giống như lời ông ta nói, ở thành phố Giang Lăng này hiếm có tin tức nào mà nhà họ Lâm không làm ra được.
"Năm người thần bí đó, có hai người là ở khách sạn Fila cùng với đám người Vưu Chính và người nhà họ Vưu. Ngược lại thì ba người kia, một tên bị tôi đánh và hai tên bị cậu đánh trọng thương đó được Vưu Bằng dắt tới một bệnh viện tư nhân cách đó không xa chữa trị, địa chỉ ở đây."
Hàn Tô đưa địa chỉ cho Tiêu Sách.
"Có muốn tôi hành động cùng với cậu không? Mặc dù đó là bệnh viện tư nhân khá vắng, nhưng nếu như cậu làm quá lớn thì vẫn sẽ có chút rắc rối. Tôi không phải là không tin tưởng thực lực của cậu, nhưng mà một mình cậu hành động, chung quy vẫn là có hơi thiếu tổ chức."
Tiêu Sách suy nghĩ một chút, nhìn thấy nét thành khẩn trong mắt của Hàn Tô, lập tức biết được ông ta đang nghĩ gì.
Anh cười, gật đầu nói: "Được, nhưng mà bác đứng bên ngoài hỗ trợ tôi là được rồi, không cần xuất hiện. Đợi tới đó tôi sẽ dắt bọn họ tới nơi hẻo lánh, sẽ từ từ tra hỏi. Có thể là cần bác sắp xếp một chút, chờ tới lúc lấy được Tiên Thiên Công, tôi sẽ đưa cho bác phần ba."
"Cảm ơn." Hàn Tô nghiêm túc nói.
"Đôi bên cùng có lợi mà thôi."
Tiêu Sách cười nói, không chút do dự lập tức rời khỏi khách sạn. Anh lên chiếc xe mà Hàn Tô đã chuẩn bị trước đó, lái tới bệnh viện tư nhân.
Mười mấy phút sau, Tiêu Sách đã tới trước của bệnh viện tư nhân đó.
Lúc này đã là khoảng mười một giờ đêm, bệnh viện có vẻ rất yên tĩnh, nhưng mà bên trong vẫn rất sáng, có cả bệnh nhân đi tiểu đêm cùng bác sĩ trực ca đêm.
Tiêu Sách không hành động ngay lập tức, đợi chừng hai tiếng nữa.
Dù sao nhân viên trong bệnh viện không ít, cho dù động tác bắt người của anh có nhanh gọn cỡ nào đi nữa, cũng nhất định sẽ làm kinh động tới những người khác, hơn nữa trong đó nhất định còn có camera giám sát.
Anh đang chờ, chờ cho đám người đó đi ra ngoài.
Tiêu Sách tin rằng mấy người này nhất định là không dám ở lại Hoa Quốc thêm nữa, nhất định sẽ muốn nhanh chóng trở về nước M. Cho nên, đợi sau khi chữa trị xong xuôi, bọn họ chắc ăn sẽ trở ra.
Anh có thể đủ kiên nhẫn chờ được.
Nếu như quả thật không ra, anh sẽ xông vào trong bắt người, đó là cách cuối cùng. Đến lúc đó cùng lắm thì trở mặt, tuyệt đối không lưu lại chứng cứ ở hiện trường để cảnh sát tìm tới cửa là được rồi.
Nhắc tới đồn cảnh sát, Tiêu Sách bỗng nhớ tới Tống Chỉ Vân, nhớ lại hết thảy những chuyện đã xảy ra ở nhà giam lần đó.
Tiêu Sách chỉ cảm thấy trong lòng khẽ động, bất giác lại nhớ tới cảnh sớm nắng chiều mưa đó bèn vội vã lắc đầu, không muốn suy nghĩ thêm nữa.
Mặc dù anh muốn gặp lại Tống Chỉ Vân, vì dù sao theo một cách hiểu nào đó thì cô ta cũng là người phụ nữ đầu tiên của anh...
Nhưng mà, anh tuyệt đối không muốn gặp lại cô ta ở đồn cảnh sát nữa. Tiêu Sách cũng tin một khi mình lại rơi vào tay Tống Chỉ Vân, người kia nhất định sẽ không quan tâm chuyện anh có phải là người đàn ông đầu tiên của mình hay không mà lập tức gi ết chết anh.
Suy nghĩ mông lung một hồi lâu sau, cuối cùng đã là hai giờ sáng rồi. Tiêu Sách nhìn thấy Vưu Bằng dắt theo ba người thần bí xiêu vẹo đi ra khỏi bệnh viện tư nhân.
Một người mặt đen trong đám đó bị Hàn Tô đánh, vết thương tương đối nhẹ, điều trị xong đã không có gì đáng lo ngại nữa.