Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 37: 37: Tại Sao Em Còn Chưa Đi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhưng cô bé lại cũng đi qua, lần nữa ngồi xổm bên người của Tiêu Sách.

Cô ấy cười nói: “Anh trai, em là Mân Nhi, anh tên là gì? Em chưa từng gặp anh, anh là người ở đâu? Ở đây làm gì?”.

Tiêu Sách cạn lời nhìn cô ấy một cái, cuối cùng cũng không nói gì.

Cô bé lại không thèm để ý, tiếp tục ghé vào tai anh cằn nhằn.

“Anh trai, anh ở chỗ này chờ người sao? Thấy anh cứ nhìn chằm chằm cổng chung cư, anh chuẩn bị tìm cơ hội lẻn vào sao? Anh tới thám thính địa hình à? Chuẩn bị ăn trộm? Ăn cướp? Không phải là muốn cưỡng dâm chứ?”
Vẻ mặt Tiêu Sách cứng đờ, im lặng nhìn cô bé kia, vẫn không muốn trả lời.

Nhưng hình như cô bé này đã tiến vào thế giới tưởng tượng của chính mình, cô ấy bẻ ngón tay nói: “Em là một người đẹp ngồi bên cạnh anh, anh lại hờ hững lạnh lùng, chắc không phải muốn yêu cầu cao hơn chứ, nếu không chẳng phải là tham cái nhỏ mất cái lớn sao?”

“Vậy chắc là ăn trộm hoặc ăn cướp rồi...!Nhưng cũng không phải, nếu muốn ăn cướp, không phải cướp của em là được rồi sao, chẳng lẽ là vì chuyện khác? Hãy để em - Mân Nhi nữ vương đến đoán xem...”.

Cuối cùng Tiêu Sách cũng không nhịn được cô ấy lảm nhảm nữa, nói: “Cô bé, em có thể tự mình đi chơi không? Làm bài xong chưa? Đã ôn thi xong chưa?”
Cô bé nghe thấy vậy lập tức cười nói: “Anh trai, cuối cùng anh cũng chịu nói chuyện với em rồi, nhưng anh gọi em là Mân Nhi là được rồi, nếu không gọi là Mân Nhi nữ vương cũng được.”
“Anh muốn em không quấy rầy anh nữa cũng được, anh nói cho em biết tên của anh đi, sau đó nói phương thức liên lạc cho em, em sẽ không làm phiền anh nữa.”
Tiêu Sách nghe thấy vậy, trợn mắt lườm cô ấy.

Cô bé lại tiếp tục lảm nhảm nói: “Thực ra anh không nói cho em, em cũng có thể tra được, em chỉ là ngại phiền phức thôi, hơn nữa cảm giác giống như là em theo đuổi anh vậy, không hay lắm.”
“Nên anh hãy nói cho em biết đi, em đáng yêu nhất quả đất như vậy, anh lại có thể nhẫn tâm từ chối sao? Anh nhẫn tâm làm tổn thương em sao?”
Tiêu Sách đột nhiên hít sâu một hơi, lúc này anh chỉ cảm thấy có hai trăm con ruồi đang ghé vào lỗ tai của anh vo ve.

Lúc này Tiêu Sách thà rằng đối mặt với mười người vạm vỡ cũng không muốn đối mặt với cô bé lảm nhảm này, đúng là vừa tự kỷ vừa đỏm dáng, da mặt lại còn dày nữa...!
Anh có thể chắc chắn rằng nếu anh không thỏa mãn yêu cầu của cô bé này thì cô ấy có thể lảm nhảm cả ngày đấy.


Tiêu Sách chỉ có thể mở miệng nói: “Được rồi, em im miệng đi, đưa điện thoại đây.”
Cô bé nghe thấy vậy lập tức cười hì hì đưa cái điện thoại màu hồng cho Tiêu Sách, nhìn thấy Tiêu Sách nhanh chóng nhập phương thức liên lạc vào.

Tiêu Sách trà điện thoại lại cho cô ấy, sau đó không kiên nhẫn nói: “Được rồi, em tự mình đi chơi đi, đừng làm phiền tôi nữa.”
Cô bé nhận điện thoại cười nói: “Hóa ra anh là Tiêu Sách à, cái tên thật kỳ lạ, chắc anh sẽ không cho em cái tên giả với cái số điện thoại giả đấy chứ?”
Nói xong, cô bé trực tiếp gọi qua, cho tận đến khi chuông điện thoại của Tiêu Sách vang lên, cô ấy mới hài lòng cất điện thoại đi.

Cô VỖ VỖ mông đứng dậy, vừa cười vừa nói: “Được rồi, anh trai Tiêu Sách, rất vui được biết anh, từ giờ trở đi anh là người của Mân Nhi nữ vương rồi, nếu có việc thì cứ nói tên của em, em đảm bảo không ai dám bắt nạt anh.”
Tiêu Sách đảo mắt, mặc kệ cô bé, cảm thấy đầu cô bé này chắc có vấn đề.

Anh tưởng rằng cô bé này đi rồi nhưng lại phát hiện ra rằng cô ấy không hề có ý định rời đi, mà sau khi di chuyển chân lại ngồi xổm xuống bên cạnh anh.

Tiêu Sách cạn lời nhìn cô bé, nói: “Chẳng phải đã cho em phương thức liên lạc rồi sao? Tại sao em còn chưa đi?”
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.