Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 371: Có ngon thì mày giết tao đi!"



Tiêu Sách nghe thế, phì cười một tiếng: "Thế giới này rất đen tối, đen tối hơn so với tưởng tượng của ông nhiều lắm." 

"Hừ!" 

Tiêu Sách cười nhạt: "Nếu ông đã không tin rồi, vậy tôi chỉ có thể để ông trải nghiệm trước một chút, như thế thì có lẽ sẽ càng tốt cho quyết định của ông. Rốt cuộc là chủ động nói, hay là ngoan cường tới cùng. Đợi sau khi đồng bọn của ông nói xong, tôi sẽ quay trở lại tiếp đãi ông. Bởi vì tôi rất chán ghét loại người khiến tôi mất thời gian." 

Nói xong, Tiêu Sách đi tới trước mặt thầy Vương, nắm lấy cánh tay của ông ta. 

Một cây sao găm xuất hiện từ trong tay của anh, con dao sắc bén kia trượt tới gần bàn tay của thầy Vương, nhắm vào ngày đầu ngón tay mà từng chút một đâm vào móng tay của ông ta. 

"A!" 

Thầy Vương lập tức kêu thảm thiết, cả người run rẩy lên. 

Tay đau ruột xót, móng tay dính liền với da thịt chính là loại cảm giác mà lúc bị dao cạy từng chút một sẽ đau đớn tột cùng. Loại đau đớn đó dai dẳng khôn nguôi, mà tốc độ càng chậm, cơn đau sẽ càng thêm dữ dội, vô cùng dày vò người khác. 

Máu tươi lập tức lan ra nhuộm đỏ con dao, cũng nhuộm luôn bàn tay của thầy Vương. 

Tiêu Sách cười nói: "Đừng gấp, đây chỉ là thủ đoạn nhẹ nhất để ông khởi động cơ thể mà thôi. Trước tiên làm nóng cơ thể quen với đau khổ một chút, tránh tý nữa đau đớn kịch liệt quá sẽ làm ông ngất đi. Tôi có kinh nghiệm biết giữ cho ông ở trạng thái tỉnh táo mà cảm nhận được tất cả nỗi đau đớn." 

Thầy Vương run rẩy cả người, nghe thấy đây chỉ là thủ đoạn nhẹ nhất, vẻn vẹn chỉ là làm nóng người thì từ đầu tới chân đều đã lạnh toát. 

"Mày là ác quỷ, có ngon thì mày giết tao đi!" 

"Giết ông thì còn thú vị gì nữa? Nhìn ông kêu r3n đau đớn, muốn chết nhưng lại không được thì chẳng phải là thú vị hơn nhiều sao?" Tiêu Sách cười nhạt. 

Sau đó, con dao nhẹ nhàng run lên, móng tay ngón trỏ của thầy Vương hoàn toàn bị cạy ra. 

Cơn đau đớn kịch liệt đó lần nữa khiến thầy Vương kêu la thảm thiết, cơ thể càng thêm run rẩy kịch liệt. Cũng may bán kính mấy mét xung quanh không có ai cả, Tiêu Sách cũng không sợ có người sẽ nghe thấy. 

Lúc làm xong mấy thứ này, Tiêu Sách cất dao găm lại, mở miệng nói: "Không cần vội, nếu ông đã không muốn nói vậy tôi đi hỏi xem đồng bọn của ông có đồng ý nói hay không đã... Nhưng mà, nếu như bọn họ nói với tôi về Tiên Thiên Công trước, vậy tôi cũng chỉ có thể xin lỗi ông thôi, có thể là ông không sống nổi rồi." 

Nói xong, Tiêu Sách xoay người đi ra ngoài phòng. 

Tiếp đó, Tiêu Sách lại đi tới căn phòng đang giam giữ người đàn ông mặt chữ điền, cũng nói lại những gì mình đã nói với thầy Vương một lần. Nhìn thấy kẻ này cũng không nói giống như thầy Vương, anh lại lập tức cạy đi một móng tay của gã. 

Nghe được tiếng kêu thảm thiết vang lên, Tiêu Sách mỉm cười hồi lâu mới đi ra ngoài, lại lần nữa quay trở lại trước mặt thầy Vương. 

Lúc này đây, anh cầm theo dao găm đi tới phía sau thầy Vương, kề sát dao găm trên cổ của ông ta, cười nhạt nói: "Xin lỗi thầy Vương, đồng bọn của ông quả nhiên là không có khí chất giống ông, nhưng mà lại thông minh hơn ông nhiều lắm. Tôi đã có được Tiên Thiên Công, cho nên, ông có thể chết được rồi." 

Nói xong, dao găm chậm rãi xoẹt qua, trên cổ của thầy Vương xuất hiện một vệt máu. 

Cảm nhận được lưỡi dao bén nhọn đang nhẹ nhàng cửa trên da thịt của mình, cảm nhận được trên người của Tiêu Sách quả thật có sát khí, thầy Vương lập tức sợ đến tiểu ra ngoài. 

Ông ta gấp gáp kêu gào: "Đợi đã đợi đã, khoan đã, tôi nói, tôi cũng sẽ nói!". 

Tiêu Sách dừng tay lại, cười lạnh: "Bây giờ ông nói thì đã muộn rồi, tôi đã có được..." 

"Không không không, những gì cậu nghe được chưa chắc là sự thật đâu. Cậu chưa từng thấy Tiên Thiên Công, cho dù bọn họ có đưa cho cậu, khẳng định cậu cũng không biết là thật hay giả đầu. Tôi có thể đưa Tiên Thiên Công mà tôi biết cho cậu, như vậy cậu có thể mang ra so sánh, có thể xác nhận được có phải là thật hay không. Đừng giết tôi!" 

Tiêu Sách nghe thế, lập tức kích động. 

Dĩ nhiên anh sẽ không nói sự thật cho thầy Vương biết, anh chỉ là đang lừa ông ta mà thôi. 

Tiêu Sách lập tức mở miệng nói: "Ông nói nghe rất có lý, vậy ông cũng nói cho tôi nghe thử về Tiên Thiên Công đi. Nếu như ông nói có chữ nào đó khác với đồng bọn của ông, vậy tôi sẽ khiến hai người nếm trải mùi vị thế nào gọi là sống không bằng chết."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.