Tiêu Sách cười nhạo một tiếng, lãnh đạm nói: “Tôi nghĩ có phải ông nghe nhầm không đấy? Tôi nói lúc nào vậy, chỉ cần ông giao Tiên Thiên Công ra là các ông có thể rời đi sao?”
“Mày muốn nuốt lời sao!” Thầy Vương nhất thời kích động trừng mắt nhìn Tiêu Sách.
Tiêu Sách lãnh đạm nói: “Không, con người tôi luôn nói được làm được, nhưng mà hình như tôi đã đồng ý, chỉ cần ông giao Tiên Thiên Công ra tôi sẽ không gi ết chết các người thôi mà?”
“Hừ! Mày không giết tao cũng không thả tạo đi, lẽ nào là muốn giam cầm tao sao? Mày phải biết rằng, bọn tao là người của nước M, một khi bọn tao mất tích quá lâu, bên phía nước M nhất định sẽ thương lượng với Hoa Quốc, thậm chí sẽ khiến cho ngoại giao giữa hai nước lớn xảy ra vấn đề, đến lúc đó mày không thể chống đỡ nổi đâu!”
“Điều này có liên quan gì đến tôi chứ? Ai biết là tôi làm đâu? Huống hồ, ngoại giao giữa Hoa Quốc và nước M xảy ra còn ít vấn đề sao? Ai quan tâm chứ..”
Tiêu Sách nói xong, thầy Vương nhất thời im lặng.
Hai đất nước mạnh nhất trên thế giới này quả thực tồn tại rất nhiều vấn đề, không ít lần tranh giành cấu xé nhau, mấy người nước M mất tích ở Hoa Quốc, chỉ cần không có chứng cứ chứng minh là Hoa Quốc làm thì làm sao có thể lật ngược tình thế được chứ.
“Hừ, mày sẽ phải hối hận.”
Thầy Vương không nói gì nữa, ông ta cảm thấy, chỉ cần Tiêu Sách không gi ết chết ông ta là được, dù sao đợi sau khi Lâm Kiệt về nước, chắc chắn sẽ lần nữa nắm quyền nhà họ Lâm, đến lúc đó bọn họ cũng có thể tự do rồi.
Nhìn thấy thầy Vương buông lỏng, Tiêu Sách đột nhiên mỉm cười, nụ cười này khiến thầy Vương hoảng sợ.
“Mày cười cái gì?”
Tiêu Sách thản nhiên nói: “Tôi buồn cười vì ông vẫn không hiểu cảnh ngộ của
mình, đã sắp chết đến nơi rồi mà còn suy nghĩ đến tình hình ngoại giao của nước M và Hoa Quốc xảy ra vấn đề. Tôi quả thực đã từng đồng ý, chỉ cần ông giao Tiên Thiên Công ra thì tôi có thể không gi ết chết ông, nhưng chưa bao giờ hứa hẹn, ông giao Tiên Thiên Công giá cho tôi, tôi cũng không gi ết chết ông...”
Tiêu Sách nói xong thì chăm chú quan sát vẻ mặt của thầy Vương.
Thầy Vương không chút hoảng loạn, lãnh đạm nói: “Mày có ý gì đây? Tao đã giao Tiên Thiên Công thật cho mày rồi, mày cố ý viện cớ để giế t chết tạo đúng không? Không phải mày nói đồng bọn của tao cũng giao ra rồi sao? Mày đối chiếu bản của tạo với của bọn họ là biết thật hay giả mà.”
Tiêu Sách nghe thấy vậy, trong lòng yên lặng vỗ tay tán thưởng cho sự bình tĩnh của thầy Vương.
Nếu anh không có khả năng suy diễn Tiên Thiên Công, đã tự mình suy diễn ra vấn đề của phần thứ ba Tiên Thiên Công, hơn nữa đã thay đổi thành công thì chỉ e anh đã thực sự tin tưởng lời nói của thầy Vương rồi.
Anh mỉm cười nói: “Tôi đã so sánh rồi, Tiên Thiên Công hai người kia giao ra hoàn toàn giống Tiên Thiên Công ông giao, phần thứ ba có vài chỗ không giống, chủ yếu là ở câu thứ bảy, câu thứ mười hai và câu thứ mười lăm...”
Tiêu Sách bình tĩnh nói, sắc mặt thầy Vương thay đổi.
Trong mắt ông ta dần dần hiện lên vẻ kinh hãi, sau đó phẫn nộ hét lên: “Hai tên phản bội! Bọn chúng vậy mà dám bán đứng thầy, giao Tiên Thiên Công thật ra, tên phản bội, phản bội!”
Thầy Vương cuồng loạn nói, hoàn toàn không nghĩ đến lời nói của Tiêu Sách là giả.
Bởi vì anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác, những điểm khác nhau của phần thứ ba Tiên Thiên Công thật sự và phần thứ ba Tiên Thiên Công giả.
Tiêu Sách có thể nói ra rõ ràng như vậy, chứng tỏ quả thực đã có người giao Tiên Thiên Công chân chính cho anh rồi.
Tiêu Sách cười nhạo nhìn thầy Vương, bình tĩnh nói: “Nếu ông đã thừa nhận vậy thì tốt rồi, bọn họ đã giao Tiên Thiên Công thật cho tôi, cho nên tôi giữa lời hứa không giế t chết bọn họ, mà ông lại giao phần giả cho tôi, muốn hãm hại tôi, vậy thì tôi chỉ có thể xuống tay với ông, tiễn ông đi gặp lão Diêm Vương, để ông ở dưới đấy trung thành tận tâm tận lực với thầy Lâm Kiệt của ông.”
Nói xong, Tiêu Sách lại rút dao găm ra, từng bước từng bước đi về phía thầy Vương.
Trong mắt thầy Vương lóe lên sự sợ hãi, từ trong mắt Tiêu Sách ông ta có thể nhìn thấy được sát khí thực sự, ông ta không chút nghi ngờ chỉ một giây sau Tiêu Sách sẽ dùng dao găm cắt đứt yết hầu của ông ta.
Ông ta nuốt nước bọt, nhanh chóng suy nghĩ làm thế nào mới giữ được mạng sống.