Mặc dù Lâm Hạo Bằng cũng cảm thấy, nhà họ Lâm không nhất thiết bởi vì một Tiêu Sách mà làm đến mức như vậy, dù sao ông ta cũng chưa từng nhìn thấy Tiêu Sách mạnh mẽ như thế nào.
Mặc dù ông ta là trung tâm của nhà họ Lâm nhưng cũng không biết Tiêu Sách chính là Long Đại đã từng cứu giúp nhà họ Lâm.
Bí mật Tiêu Sách chính là Long Đại chỉ có ông cụ Lâm, Lâm Vân và Lâm Bán Thanh cùng với mấy người Long Ngũ, Long Thất biết mà thôi.
20
Nếu như bố con Lâm Hạo Bằng biết được điều này có lẽ sẽ có ý kiến khác nhau.
“Tôi cảm thấy ông cụ nói rất có đạo lý, nhà họ Lâm chúng ta phát triển đến mức độ hiện tại, có thể nói là không thiếu thứ gì, nhưng chỉ thiếu một thứ thôi, đó chính là cao thủ thực lực hùng mạnh! Chính vì như vậy mà Lâm Kiệt mới dám bắt nạt chúng ta như vậy, cho nên giao hảo với những cao thủ tài giỏi cũng là chuyện cần thiết, nhưng mà...”
Lâm Hạo Bằng đột nhiên mở miệng nói.
“Nhưng mà, cho dù kết giao với cao thủ tài giỏi mạnh mẽ thì người ta vẫn là người ngoài, cái gọi là nếu không cùng tộc loại với mình, lòng dạ của họ ắt sẽ khác đi, nhà họ Lâm chúng ta nếu muốn không sợ bất kỳ người nào thì vẫn phải dựa vào thực lực của chính mình, cho nên nhất định phải giành được Tiên Thiên Công, không được xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nào, tôi đề nghị, nếu như hôm nay Tiêu Sách còn không tới, chúng ta sẽ bắt đầu thẩm vấn thầy Vương, nhất định phải nhanh chóng giành lấy Tiên Thiên Công về tay mình”
Lâm Hạo Bằng nói xong, ông cụ Lâm và Lâm Vân đều im lặng suy nghĩ, không nói gì, rõ ràng là đồng ý với kiến nghị của Lâm Hạo Bằng.
“Được, vậy thì quyết định như vậy đi, bất kể như thế nào thì chúng ta cũng nợ Tiêu Sách một ân tình vô cùng lớn! Tiếp theo chúng ta bàn bạc một chút, làm thế nào để trả ân huệ này đây.”
Người nhà họ Lâm đang thương lượng mà Tiêu Sách lúc này đã đến bên ngoài thung lũng nhà họ Lâm rồi.
Xe taxi bị nhân viên bảo vệ chặn lại, sau khi bọn họ nhìn thấy người tới là Tiêu Sách, lập tức kính cần sắp xếp xe đưa Tiêu Sách vào trong.
Và đồng thời liên lạc với đám người Lâm Bán Thanh.
Biết được Tiêu Sách cuối cùng cũng đã đến, đám người Lâm Bán Thanh cũng không bàn bạc nữa, rời khỏi nhà cũ đi nghênh đón Tiêu Sách, có thể nói là vô cùng trịnh trọng.
Rất nhanh, xe điện chở Tiêu Sách đến dừng ngay trước cửa nhà chính của nhà họ Lâm.
Ông cụ Lâm Lâm An, Lâm Vân, Lâm Bán Thanh, Hàn Tô chủ động tới nghênh đón, bố con
Lâm Hạo Bằng mặc dù không nhiệt tình như vậy nhưng cũng lựa chọn đi theo sau.
“Cậu bạn Tiêu Sách, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Lâm An dẫn đầu mỉm cười nói với anh.
“Tinh thần của ông cụ không tồi, nhưng cháu chỉ là vãn bối, sao có thể không biết xấu hổ mà để ngài đích thân tới đón được chứ, ngài khách khí quá rồi.” Tiêu Sách cũng mỉm cười đáp.
“Ha ha, cậu bạn Tiêu Sách giúp nhà họ Lâm của tôi quá nhiều rồi, ông già này đích thân tới đón tiếp cũng là chuyện nên làm mà, mời vào trong.”
Sau khi vào nhà chính nhà họ Lâm, ông cụ Lâm An sắp xếp cho Tiêu Sách ngồi giữa Lâm Vân và Lâm Bán Thanh, tất cả mọi người lần nữa ngồi vào chỗ của mình.
Sau khi Tiêu Sách ngồi xuống, lại phát hiện ngoài Hàn Tô ra thì tất cả mọi người đều dùng ánh mắt mong đợi nhìn anh, nhất thời cười nhạt một tiếng.
Anh hiểu rõ, lúc này nhà họ Lâm đối xử với anh khách khí như vậy, một phần là vì anh quả thực đã giúp đỡ nhà họ Lâm rất nhiều, nhưng còn một lý do khác đó là trên người anh có Tiên Thiên Công.
Đây mới là điều mà mọi người trong nhà họ Lâm quan tâm nhất lúc này.
Tiêu Sách cũng không có ý định quanh co làm gì, trực tiếp mở miệng nói: “Ông cụ Lâm An, trước đó cháu để bác Hàn Tô dẫn đám người thầy Vương trở về nhà họ Lâm, trên người bọn họ có Tiên Thiên Cống mà nhà họ Lâm đã đánh mất, thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, không biết mọi người đã cạy mồm bọn họ lấy được Tiên Thiên Công chưa?”
Nghe thấy lời này của Tiêu Sách, khuôn mặt ông cụ Lâm An bình tĩnh.
Ông ta mỉm cười nói: “Mấy người kia rất cứng miệng, chúng tôi không làm gì được, cho nên vẫn chưa lấy được Tiên Thiên Công, tôi nghe Hàn Tô nói, cậu bạn Tiêu Sách có Tiên Thiên Công, không biết có thể tặng nhà họ Lâm một phần không, nhà họ Lâm chắc chắn sẽ không quên cậu bạn Tiêu Sách chính là ân nhân lớn của nhà họ Lâm”
Tiêu Sách nghe thấy vậy, không khỏi bật cười.
Quả nhiên đúng như anh dự đoán, ông cụ Lâm rất biết đối nhân xử thế!
Miệng của đám người thầy Vương đã sớm bị Tiêu Sách cạy rồi, cũng đã giao Tiên Thiên Công ra rồi, giao một lần cũng là giao, giao hai lần cũng là giao, bọn họ sao có thể giống như lời ông cụ Lâm nói, ngậm chặt mồm không cạy ra được chứ?
Rất rõ ràng, ông cụ Lâm cố ý để lại ân huệ lớn này cho anh.
Cho dù là ông cụ Lâm hay là Hàn Tô, bọn họ sống nhiều năm như vậy rồi, đều là người thông minh, biết đối nhân xử thế như thế nào.