Mà Tiêu Sách, nhắc đến chuyện để Hàn Tô đưa đám người thầy Vương về, vừa rồi còn cố ý hỏi dò, chẳng qua là muốn thăm dò nhà họ Lâm mà thôi.
Nếu như nhà họ Lâm đã giành được Tiên Thiên Công, không cần Tiêu Sách giao cho bọn họ, không ghi nhớ phần ân tình của anh, mặc dù Tiêu Sách cũng sẽ không nói gì nhưng về mặt tâm lý sẽ cảm thấy người nhà họ Lâm không đáng để kết giao.
Sau này đường ai nấy đi, mỗi người mỗi ngả, cho dù Lâm Kiệt có đánh giết đến cửa, Tiêu Sách cũng sẽ không giúp đỡ nhà họ Lâm nữa.
Nhưng ông cụ Lâm rất hiểu chuyện, giao phần ân huệ này cho anh.
Được rồi, vậy thì xứng đáng để Tiêu Sách kết giao qua lại.
“Ông cụ Lâm khách khí quả rồi, Tiên Thiên Công vốn dĩ là do nhà họ Lâm đánh rơi, không cần phải nói đến đại ân gì đó đầu, Tiên Thiên Công này mặc dù chỉ có ba phần trước, nhưng cháu tin nếu dùng đúng, có thể đào tạo ra không ít cao thủ cho nhà họ Lâm, đây chính là vật quay về với chủ cũ.”
Nói xong, Tiêu Sách giao Tiên Thiên Công đã sớm chuẩn bị cho ông cụ Lâm Lâm An.
Sau khi Lâm An nhận lấy, cả người nhất thời kích động đến run rẩy, năm đó bố ông ta không truyền Tiên Thiên Công cho ông ta mà chỉ truyền cho Lâm Kiệt mà thôi.
Lúc đó, Lâm An không chút oán hận nhưng bởi vì sự rời đi của Lâm Kiệt mà làm mất Tiên Thiên Công của nhà họ Lâm, điều này khiến ông cụ Lâm tự trách rất lâu.
Mà bây giờ, Tiên Thiên Công cuối cùng cũng trở lại trong tay nhà họ Lâm rồi.
Mặc dù không hoàn chỉnh, chỉ có ba phần trước những giống như lời Tiêu Sách nói, ba phần trước cũng có thể khiến cho nhà họ Lâm đào tạo được rất nhiều cao thủ rồi.
Đến lúc đó cho dù Lâm Kiệt trở về nước, nhà họ Lâm cũng không đến nỗi không có sức chống trả.
Lâm An không mở ra kiểm tra mà giao Tiên Thiên Công cho Lâm Vân cũng đang rất kích động, sau đó nói với Tiêu Sách: “Cậu bạn Tiêu Sách, ân huệ to lớn này nhà họ Lâm chúng tôi suốt đời không quên! Từ nay về sau, cậu bạn Tiêu Sách chính là đối tác chiến lược quan trọng nhất của nhà họ Lâm, cậu có bất kỳ yêu cầu gì nhà họ Lâm cũng sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng, tuyệt đối không hai lời!”
Lời ông cụ Lâm vừa nói ra, bố con Lâm Hạo Bằng nhất thời trợn mắt há hốc mồm, nhếch khóe môi nhưng lại không nói gì.
Mà Lâm Vân và Lâm Bán Thanh lúc này lại giống như không nghe thấy lời hứa hẹn của ông cụ Lâm với Tiêu Sách, sắc mặt vẫn như cũ, chỉ là nghiêm túc nhìn Tiên Thiên Công.
Rất rõ ràng, bọn họ cũng đồng ý với lời nói của ông cụ Lâm An.
Tiêu Sách có chút kinh ngạc, lời hứa của ông cụ Lâm An có hơi trọng đại, ông ta vậy mà để Tiêu Sách trở thành đối tác chiến lược với nhà họ Lâm...
Phải biết rằng, Tiêu Sách chỉ là một người!
Mà nhà họ Lâm, là một gia tộc to lớn, một cá nhân trở thành đối tác chiến lược của một gia tộc to lớn, điều này có nghĩa là địa vị nhà họ Lâm còn đặt dưới Tiêu Sách nữa.
Cũng khó trách, sắc mặt đám người bố con Lâm Hạo Bằng lại thay đổi.
Lời này nếu như không phải do ông cụ Lâm An đích thân nói ra, cho dù là Lâm Vân nói ra, Lâm Hạo Bằng chắc chắn sẽ không chút do dự nào mà lên tiếng phản đối.
“Cảm ơn ông cụ Lâm, cháu và Bán Thanh vốn dĩ là bạn bè, sau này đương nhiên sẽ hỗ trợ giúp đỡ nhà họ Lâm rồi.”
Tiêu Sách mỉm cười nói, không hề từ chối ý tốt của ông cụ Lâm, hơn nữa, anh cũng không cảm thấy, mối quan hệ hợp tác chiến lược giữa anh và nhà họ Lâm có vấn đề gì cả.
Một mình anh chưa chắc đã thua kém một gia tộc to lớn như nhà họ Lâm!
Đây chính là sự tự tin của Tiêu Sách.
Ngay sau đó Tiên Thiên Công được chuyền tay cho những thành viên cốt cán trong nhà họ Lâm đọc, Tiêu Sách không nói gì cả, chỉ nhàn nhã uống trà, nói chuyện với ông cụ Lâm câu được câu mất.
Tiêu Sách cảm thấy, có một ánh mắt nóng bỏng bên cạnh đang nhìn mình.
Anh khẽ quay đầu lại, nhất thời phát hiện ra là Lâm Bán Thanh, đáng chú ý nhìn chằm chằm anh, hai người bốn mắt nhìn nhau, Lâm Bán Thanh vội vàng quay đầu đi, hai má hơi ửng đỏ.
Điều này khiến Tiêu Sách có chút ngây người.
Lâm Bản Thanh, lại có thể đỏ mặt sao? Cô ấy chính là núi băng vạn năm trong bốn người đẹp của Giang Lăng, gương mặt lạnh lùng có thể đóng băng nhiệt độ, vậy mà lại có thể đỏ mặt.
Điều này khiến Tiêu Sách sờ sờ mũi, thầm nghĩ sức quyến rũ của bản thân, lẽ nào lại lớn như vậy sao?
Khiến cho Lâm Bán Thanh, khuynh đảo vì anh sao?
“Được rồi, cháu gái Bán Thanh, cháu cùng cậu bạn Tiêu Sách tùy ý đi dạo trong nhà đi, thay ông nội chăm sóc tốt cho cậu bạn Tiêu Sách, ông nội già rồi, đi nghỉ ngơi trước đây.”
Lúc này ông cụ Lâm An đột nhiên nói.
Tiêu Sách nghe thấy vậy thì mỉm cười cũng không nói gì cả, ông cụ Lâm An mệt mỏi muốn đi nghỉ ngơi là giả, lúc này đã không thể chờ đợi nữa mà đi nghiên cứu Tiên Thiên Công mới là thật.
Mà đám người Lâm Vân, Lâm Hạo Bằng rõ ràng là cũng suy nghĩ như vậy.
“Bán Thanh, con đi dạo với Tiêu Sách đi, bố cũng có chút chuyện cần phải xử lý, đi trước đây.”
Rất nhanh, trong phòng khách nhà chính nhà họ Lâm, chỉ còn lại Tiêu Sách và Lâm Bán Thanh, ngay cả Hàn Tô cũng nhìn hai người Tiêu Sách và Lâm Bán Thanh mỉm cười rồi cũng đi ra ngoài.