Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 404: “Không, dì ấy là người tôi yêu nhất.”



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nụ cười khó hiểu trước khi rời đi của ông ta khiến khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Bán Thanh trở nên đỏ hơn. 

“Tiêu Sách, tôi dẫn anh đi dạo một vòng.” Lâm Bán Thanh nhanh chóng đi ra ngoài, dường như không muốn để Tiêu Sách nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của cô lúc này. 

Tiêu Sách lựa chọn đi theo. 

Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên anh đến thung lũng nhà họ Lâm, nhưng lần trước là bởi vì giúp đỡ ông cụ Lâm, cũng chưa đi dạo xung quanh được, lúc này cũng không có việc gì gấp, đương nhiên muốn ở lại thêm một chút. 

Hai người rời khỏi nhà chính đến đi đến một đại viện xa hoa lộng lẫy. 

Đại viện này kế núi cạnh sông, cảnh đẹp tuyệt diệu, đặc biệt bên cạnh còn có một người đẹp như Lâm Bán Thanh, nhất thời khiến Tiêu Sách cảm thấy vui vẻ thoải mái. 

Mà lúc này, Lâm Bản Thanh lại mở miệng nói: “Tiêu Sách, ước mơ của anh là gì?” 

“Ước mơ của tôi là gì sao? Tại sao lại muốn hỏi vấn đề này, lẽ nào cố định giúp tôi thực hiện sao?” Tiêu Sách trêu chọc nói. 

Anh cho rằng Lâm Bán Thanh sẽ giải thích, nhưng lại phát hiện Lâm Bán Thanh không những không giải thích, ngược lại còn gật gật đầu nói: "Anh cứ nói trước đi, lỡ như nói ra lại thành hiện thực thì sao? 

Tiêu Sách nghe thấy vậy, hơi kinh ngạc nhìn Lâm Bán Thanh. 

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy, lập tức Tiêu Sách biết cô ấy không phải đang nói đùa, nhất thời lâm vào trầm mặc. 

Ước mơ của anh là gì nhỉ? 

Tiêu Sách chưa từng suy nghĩ cụ thể về vấn đề này, trên thực tế cũng không cần phải nghĩ, từ đầu đến cuối Tiêu Sách rất rõ ràng bản thân anh muốn làm gì. 

Tìm được gì Hàn! 

Báo thù cho đồng đội, dẫm nát nhà họ Tô ở Yên Kinh dưới chân! 

Bảo vệ bạn bè bên cạnh, không để họ phải chịu tổn thương! 

Sau đó, đứng ở nơi cao nhất nhìn phong cảnh đẹp nhất! 

Nếu như có thêm vài hồng nhan tri kỷ cùng anh ngắm nhìn quang cảnh xinh đẹp, vậy thì còn tốt hơn nữa... 

Ánh mắt Tiêu Sách lóe lên, những điều này không được xem là ước mơ của anh, chỉ có thể xem là mục tiêu mà thôi, là những mục tiêu nhất định phải hoàn thành! 

Vì thế anh liều lĩnh, bất chấp tất cả. 

Tiêu Sách nhìn Lâm Bán Thanh, cảm thấy những điều này cũng không cần phải giấu diếm Lâm Bán Thanh. 

Sau khi Lâm Bán Thanh nghe xong, nhất thời ngây ngẩn cả người, giống như bị ước mơ hay nói là mục tiêu của Tiêu Sách làm cho choáng váng, không hề giống như những gì cô đang tưởng tượng. 

Rất đơn giản, rất hợp lý nhưng cũng rất khó cực khó. 

“Dì Hàn anh nói chính là người thân của anh sao?” Lâm Bán Thanh hỏi, đương nhiên cô ấy đã từng điều tra qua Tiêu Sách rồi, biết được anh đã không còn người thân cùng huyết thống nào nữa rồi. 

“Không, dì ấy là người tôi yêu nhất.” Tiêu Sách không chút do dự nói. 

Mặc dù anh mơ hồ cảm nhận được, Lâm Bán Thanh có thể đã nảy sinh một chút tình cảm mơ hồ với anh rồi, anh trả lời như vậy rất có thể bóp ch3t tình cảm mông lung mà Lâm Bản. Thanh vừa có với anh, nhưng anh vẫn không chút do dự mà nói ra, bởi vì đây chính là đáp án chân thực nhất trong lòng anh. 

Anh không muốn lừa gạt Lâm Bản Thanh, cũng không muốn lừa gạt bất kỳ người nào. 

Anh nói xong, phát hiện Lâm Bán Thanh ngây người một lúc nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, khẽ cúi đầu, khiến người ta không thể nhìn thấy sự thay đổi trên gương mặt cô ấy. 

“Vậy cô ấy... đi đâu rồi? Mặc dù việc làm ăn và thể lực của nhà họ Lâm chúng tôi đều ở trong thành phố Giang Lăng nhưng vẫn có kha khá tai mắt, có thể giúp anh được.” 

“Tôi không biết, có thể là ở nước M.” Tiêu Sách lắc đầu. 

Lâm Bản Thanh cũng lắc đầu, nếu như ở trong nước, nhà họ Lâm còn có một vài tại mắt 

nhưng ở nước M thì nhà họ Lâm không hề có căn cứ nào cả. 

“Xin lỗi anh, ở nước M thì tôi không giúp gì được rồi.” 

Tiêu Sách cười nhạt nói: “Cô có suy nghĩ như vậy tôi đã rất cảm kích cô rồi, cô không cần phải cảm thấy có lỗi đâu, điều này căn bản không liên quan gì đến cô cả, tôi sẽ đích thân đi tìm dì ấy.” 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.