Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 412: “Anh đến rồi.”



Tiêu Sách đã từng một lần gặp qua vẻ rạng rỡ này trong mắt dì Hàn, đó là buổi tối mà dì Hàn chuẩn bị rời đi, kể từ đó, Tiêu Sách không bao giờ gặp lại dì Hàn nữa. 

Tiêu Sách hơi kinh ngạc, trong chốc lát, anh đột nhiên cho rằng Trầm Y trước mặt chính là dì Hàn. 

Như bị ma xui quỷ khiến, Tiêu Sách đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt v e gò má Trầm ĩ, vẻ mặt tràn ngập sự dịu dàng, anh mở miệng nói: “Được, tối ngày mai gặp.” 

Trầm Y ngây người một lúc, sau đó khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ. 

Bị Tiêu Sách vuốt v e gò má khiến cô ấy cảm thấy cả cơ thể khẽ run lên, ngay lập tức muốn tránh đi, nhưng nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Tiêu Sách, cô ấy lại kìm lòng không hề cử động. 

Lúc này, Tiêu Sách mới tỉnh táo lại, khuôn mặt của dì Hàn biến mất, cuối cùng biến thành khuôn mặt của Trầm ĩ, Tiêu Sách sửng sốt một hồi, cả người cứng đờ. 

Vào lúc này tay anh đang vuốt v e khuôn mặt của Trầm Y, Trầm Y không né tránh, cũng không hề gạt tay anh ra, mà là ngượng ngùng chăm chú nhìn vào mắt anh. 

Cảnh tượng này cũng vô cùng ám muội... 

“Ừm, cái đó, tôi chỉ là..." Tiêu Sách thu tay lại, muốn nói rằng mình chỉ đang mất tập trung, nhưng cuối cùng anh không nói gì cả. 

Bởi vì anh biết, nếu nói ra, điều đó nhất định sẽ làm trái tim Trầm Y bị tổn thương. 

Tiêu Sách chỉ có thể cười khổ trong lòng, mở miệng nói: “Thôi, tôi còn có một số việc phải làm, tôi về trước, tối mai gặp.” 

“Ừm, được rồi.” 

Trầm Y dịu dàng nói, ánh mắt của cô ấy vẫn không rời khỏi Tiêu Sách, cho đến khi bóng lưng của Tiêu Sách biến mất trong phòng làm việc, lúc này cô ấy đưa tay vuốt v e gò má đã bị Tiêu Sách sờ qua, vô cùng nóng bỏng. 

Dường như Tiêu Sách muốn trốn khỏi văn phòng của Trầm ĩ, anh đi thẳng lên tầng cao nhất của tòa nhà. 

Lập tức uống một cốc nước lạnh vào bụng, cuối cùng Tiêu Sách cũng dập tắt được sự xấu hổ vừa rồi khi có những suy nghĩ mông lung về Trầm Y. 

Mà lúc này, một dáng người xinh xắn đi đến trước mặt Tiêu Sách. 

Đó là Thiên Diệp, Tiêu Sách vừa mới áp chế được những suy nghĩ vừa rồi, khi anh nhìn thấy Thiên Diệp, nhất thời lại dâng lên, hơn nữa so với lúc này lại càng mãnh liệt và dữ dội hơn, anh nhìn chằm chằm vào Thiên Diệp. 

Không biết là do Tiêu Sách ảo tưởng, hay hôm nay Thiên Diệp đã để tâm đ ến cách ăn mặc hơn khiến Tiêu Sách cảm thấy cô ta lộng lẫy và xinh đẹp hơn bình thường rất nhiều. 

Mái tóc ngắn của Thiên Diệp rất gọn gàng và năng động, mang khí chất phóng khoáng của một người đàn ông, sợ rằng ngay cả phụ nữ cũng động lòng khi nhìn thấy cô ta. 

Nụ cười của Thiên Diệp thuần khiết như ánh trăng, như tiên nữ giáng trần, mọi cử chỉ của cô ta tao nhã xinh đẹp như thiên thần, cô ta mặc một chiếc áo màu đen đơn giản, phía trên có hình hoa mạn châu sa đỏ rực màu máu. 

Tóm lại, Tiêu Sách cảm thấy Thiên Diệp vô cùng xinh đẹp. 

“Anh đến rồi.” 

Ngay cả giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. 

Nhìn thấy Tiêu Sách đang nhìn mình chằm chằm, đột nhiên Thiên Diệp cảm thấy không được thoải mái, giống như cách ăn mặc hôm nay của cô ta có gì đó không ổn. 

Nhưng nhìn vẻ rạng rỡ trong mắt Tiêu Sách, trong lòng cô ta cảm thấy có chút tự hào. 

“Anh đang nhìn cái gì vậy?” Tuy trong lòng đắc ý, nhưng khi mở miệng lại mang theo chút oán trách, giống như cô ta không thích ánh mắt đó của Tiêu Sách. 

Tiêu Sách đã phục hồi lại tinh thần, khóe miệng không khỏi nhếch lên. 

Anh bước đến bên cạnh Thiên Diệp, trực tiếp ôm lấy cơ thể mềm mại của cô ta vào lòng. 

Cảm thấy Thiên Diệp muốn đẩy anh ra, làm sao Tiêu Sách có thể để cô ta thành công, anh ôm cả cơ thể cô ta vào trong lòng ngực, không để lại bất kỳ khe hở nào. 

“Đương nhiên là tôi đang nhìn cô, hôm nay cô rất đẹp.” Tiêu Sách thì thầm vào tại Thiên Diệp. 

Đột nhiên, Tiêu Sách nhìn thấy vành tai Thiên Diệp hoàn toàn ửng hồng, dòng chảy ửng hồng này nhanh chóng lan từ tai xuống cổ, rồi đến ngực. 

Và cơ thể vốn đang vùng vẫy của Thiên Diệp đột nhiên không còn giãy giụa nữa, mà trở nên mềm mại vô cùng, giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn. 

“Anh... Anh, đừng nói nhảm, đây là phòng làm việc của cô chủ.” Thiên Diệp đỏ mặt nói. 

Tiêu Sách nghe vậy, trên mặt nở nụ cười xấu xa, nói: “Phòng làm việc của cô Cao Cấn Băng ở đây sao? Cô không nghĩ chúng ta ở đây sẽ càng k1ch thích hơn sao?” 

Nói xong, hai tay của Tiêu Sách luồn vào vạt áo của Thiên Diệp. 

Thiên Diệp cảm nhận được những gì Tiêu Sách sắp làm, cô ta vô cùng hoảng sợ, lập tức ngăn cản bàn tay xấu xa của Tiêu Sách lại, vội la lên: “Không được, ở đây không được! Lỡ như cô chủ cô ấy...” 

“Đừng lo, bây giờ Cao Cẩn Băng đang bận ở phòng thí nghiệm...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.