Lúc này, Tiêu Sách cảm thấy khí của bản thân đã tiêu tốn hết trên cơ thể của Thiên Diệp, nói đúng hơn là mỗi huyệt đạo được đả thông trên người Thiên Diệp, một số khí của anh đã dừng lại mãi mãi trong huyệt đạo của cô ta, như là bồi dưỡng thêm cho cơ thể của Thiên Diệp.
Nếu là trước kia thì Tiêu Sách đã sớm dừng lại rồi.
Phải biết rằng khí của anh đều là tu luyện Vô danh khí công nhiều năm mới có được, vậy mà lúc này lại tiêu tốn nhiều như vậy, e là Tiêu Sách phải tu luyện hơn nửa năm mới có thể lấy lại được.
Đợi đả thông hết một trăm huyệt của Thiên Diệp thì sợ là phải tiêu hao hết 20% khí của anh rồi.
Nếu không phải là Tiêu Sách đã thông qua việc “cắn nuốt” để tăng khí, thì anh vốn dĩ không thể chịu được sự tiêu hao nhiều như vậy, khi anh “cắn nuốt” được đã bị tiêu hao khi giúp đả thông một trăm huyệt của Thiên Diệp.
Nói cách khác, nếu sau này Tiêu Sách muốn dùng cách này để tạo ra cao thủ thì cần phải giết một người rồi sau đó “cắn nuốt” người đó.
Chỉ có như thế thì tổng số khí của anh mới không ngày càng ít đi.
Một đổi một.
Không thiệt thòi gì nhưng Tiêu Sách không thể giết người vô tội hay tìm người “cắn nuốt” để khôi phục khí của bản thân, vì vậy việc tiêu hao như vậy quá là kinh khủng đối với anh.
Hơn nữa, đây chỉ là ba phần trước của Tiên Thiên Công, phía sau Tiên Thiên Công còn có công pháp khác nữa, lúc này muốn giúp Thiên Diệp luyện thành Tiên Thiên Công thì phải tiêu hao hết gần một nửa khí của anh.
Như thế thì có chút không đáng, trong lúc nhất thời Tiêu Sách quyết định là nếu như không phải là người có quan hệ thân thiết đặc biệt thì tuyệt đối không cần dùng cách này để làm tăng sức mạnh cho bọn họ.
Tiêu Sách rất nhanh đã thu lại những suy nghĩ trong lòng, tiếp tục đả thông huyệt đạo cho Thiên Diệp.
Mười phút sau, cuối cùng Tiêu Sách cũng đã mang gần một trăm huyệt đạo mà ba phần trước của Tiên Thiên Công cần đả thông hết, lúc này tương đương với việc Thiên Diệp đã hoàn thành xong ba phần trước của Tiên Thiên Công.
Đúng như dự đoán của Tiêu Sách, sức mạnh của Thiên Diệp lúc này đã vượt xa qua Hàn Tô.
Hơn nữa, Tiêu Sách có gần 20% khí, đều thâm nhập vào một trăm huyệt đạo của Thiên Diệp, bây giờ đã từ từ tăng thêm từ chất cơ thể của Thiên Diệp.
Đến lúc đó, e là Hàn Tô cũng không thể sánh kịp sức mạnh của Thiên Diệp.
Chỉ sợ dù cho là những người tu luyện thành công phần thứ tư hay thứ năm của Tiên Thiên Công cũng chưa chắc sẽ có được năng lực chiến đấu như Thiên Diệp.
Và cuối cùng, Tiêu Sách cũng khẳng định suy đoán của anh là đúng.
Chỉ cần anh có đủ khí để tiêu hao thì anh có thể tạo ra những cao thủ luyện khí, nghĩ đến đây thì lập tức Tiêu Sách trở nên vô cùng hưng phấn.
Ban đầu Tiêu Sách chỉ còn lại 40% khí, lúc này lại tiêu hao hết 20% nên đương nhiên anh cũng quá đuối sức.
Nhưng sự hưng phấn của anh đã che đi hoàn toàn sự mệt mỏi, lúc này anh nhìn thấy Thiên Diệp như nhìn thấy báu vật, một báu vật do chính tay anh đã tạo nên.
Bây giờ anh muốn biết rốt cuộc Thiên Diệp đã trở nên mạnh hơn bao nhiêu.
Cuối cùng Thiên Diệp cũng đã mở mắt, toàn thân cũng không còn ửng đỏ, làn da óng ánh trắng sáng như ngọc.
Giống như đã hoàn toàn lột xác vậy, làn da của cô ta vốn dĩ rất đẹp, bây giờ lại càng đẹp hơn, không một chút tỳ vết nào.
Thiên Diệp mở mắt ra thì nhìn thấy Tiêu Sách đang chăm chú nhìn lên cơ thể của cô ta, khuôn mặt cô ta lập tức lại ửng đỏ giống như đang oán trách Tiêu Sách vậy.
Cô ta vội vàng ngồi dậy, dùng chăn che đi cơ thể trần trụi của mình.
Sau đó trên mặt cô ta lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn hai tay của bản thân mà kinh sợ nói: “Thành công rồi sao? Tiêu Sách, tôi cảm thấy cơ thể của tôi dường như đã thay đổi hoàn toàn, cảm giác này như là... Như là lột xác vậy, cảm giác cả người đều tràn đầy sức mạnh.”
Thiên Diệp kích động nói xong, Tiêu Sách lập tức nhếch miệng cười.
Anh nói: “Cô hãy mặc quần áo vào trước đi, sau đó thử xcó sức mạnh đã tăng lên bao nhiêu rồi.”
Thiên Diệp gật đầu, nhanh chóng lấy quần áo mặc vào, một bên thay đồ, một bên vận động cơ thể, sự ngạc nhiên trên mặt vẫn chưa kiềm chế được.
Cô ta mặc đồ xong rất nhanh.
Tiêu Sách suy nghĩ rồi nói: “Cô dùng hết sức tấn công tôi, không cần sợ làm tổn thương tôi, dùng tốc độ nhanh nhất và sức lực mạnh nhất của cô.”
“Anh chắc chứ? Tôi cảm thấy tôi bây giờ có thể dùng một đấm để đánh vỡ bức tường, nếu như làm anh bị thương...”
“Nếu như cô thật sự có thể làm tôi bị thương, vậy thì tôi sẽ rất vui, nhưng mà... Sợ là phải làm cô thất vọng rồi, mang hết toàn bộ sức mạnh ra đây, không cần thương xót cho tôi.”