Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 423: Tất nhiên anh chỉ đang giả vờ



Đám người kia có khoảng hơn mười mấy người, đầu lĩnh là Vưu Chính. 

Vừa gặp lại Tiêu Sách, ánh mắt của Vưu Chính đã chứa đầy tức giận cùng hận thù, ông ta nắm chặt nắm đấm, suýt nữa cắn nát hàm răng, trừng mắt nhìn Tiêu Sách. 

Tuy ông ta không có chứng cứ để chứng minh Vưu Bằng, con trai của ông ta là do nhà họ Lâm cùng Tiêu Sách bắt đi, nhưng ngoại trừ chuyện đó ra thì Vưu Chính cũng không thể nghĩ đến khả năng khác. 

Hơn nữa, lần trước ở khách sạn Fila, nhà họ Vưu phối hợp với năm tên đồ đệ của Lâm Kiệt để cản trở kế hoạch của nhà họ Lâm thì cũng bị Tiêu Sách phá hư. 

Tất nhiên ông ta phải trút cơn giận cùng sát ý của mình lên Tiêu Sách. 

Tuy trong lòng Vưu Chính hận không giết được Tiêu Sách, nhưng ông ta còn chưa bị cơn giận làm choáng váng đầu óc. Ông ta tận mắt thấy Tiêu Sách đánh bại đám người thầy Vương, biết tuy rằng phía sau ông ta có nhiều người nhưng lại không bằng Tiêu Sách 

Tất nhiên là ông ta cũng không tin Tiêu Sách dám ra tay độc ác với ông ta trước mặt mọi người. 

Ông ta vẫy tay làm cho đàn em đợi ở bên ngoài nhà hàng chờ mệnh lệnh, còn mình thì dẫn hai vệ sĩ lợi hại nhất bước vào. 

Lúc này Tiêu Sách thấy Vưu Chính tiến đến, anh lập tức hoảng hốt, cẩn thận liếc Thiên Diệp 

một cái. 

Tất nhiên anh chỉ đang giả vờ. 

Anh muốn chuyển sự chú ý của Vưu Chính từ người anh sang Thiên Diệp, nói đúng hơn là chuyển sang Cao Cấn Bằng. 

Thật vậy, thân là gia chủ của nhà họ Vưu, loại cáo già như Vưu Chính thì một chút biến hóa trên gương mặt của Tiêu Sách đã bị ông ta nhìn thấy. 

Ông ta nhìn thoáng qua Cao Cấn Băng, lập tức kinh ngạc vì vẻ đẹp của cô ta, sau đó thì nhận ra thân phận của cô ta. 

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp có một không hai của Cao Cấn Băng, ánh mắt của ông ta tràn đầy ý muốn chiếm giữ. Ngắm thì có ngắm, nhưng ngạc nhiên cùng thâm độc lại chiếm nhiều hơn. 

Lúc đầu, ông ta e ngại thực lực của Tiêu Sách nên ông ta không biết hôm nay phải xử lý Tiêu Sách như thế nào. 

Nhưng lúc này ông ta nhìn thấy "Cao Cấn Băng, nhận ra thân phận của cô ta. Trong lòng Vưu Chính đã có kế hoạch, ông ta cười nham hiểm. 

Ông ta lập tức đến trước bàn của hai người Tiêu Sách. 

“Người bạn nhỏ Tiêu Sách, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Lúc này, Vưu Chính rút lại hết tức giận cùng ý đồ xấu, ông ta mỉm cười nói với Tiêu Sách, giống như đang chào hỏi bạn bè. 

Ai không biết còn tưởng rằng hai người là bạn bè lâu ngày mới gặp lại, chứ không biết rằng ông ta thiếu điều muốn giết Tiêu Sách ngay tại chỗ. 

Tiêu Sách không khỏi có chút không nói nên lời, thầm nghĩ "những tên cáo già như thế này đúng là đều cùng một loại. 

Bên ngoài thì cười hì hì nhưng bên trong thì không ngừng tính kế. 

Nhưng nếu Vưu Chính muốn diễn kịch thì anh cũng diễn. Bọn họ phô diễn kỹ xảo cho nhau là được rồi, chỉ cần kiềm cảm giác ghê tởm lại thì cũng không có chuyện gì khó. 

Tiêu Sách cũng lập tức nở nụ cười, mở miệng nói lời khách sáo: “Hoá ra là Vưu Chính, gia chủ của nhà họ Vưu, thật là trùng hợp, ấy thế mà lại gặp ông ở đây.” 

Lời khách sáo của Tiêu Sách lại làm Vưu Chính cảm thấy lúc này anh không muốn tấn công. 

Chuyện này làm tâm lý của Vưu Chính càng chắc chắn, ông ta tiếp tục cười nói: “Ha ha, chứng tỏ tôi cùng bạn nhỏ Tiêu Sách có duyên phận, xem như là không đánh nhau thì không quen biết.” 

“Ha ha, đúng vậy đúng vậy, chúng ta thật có duyên” Tiêu Sách cười nói, lại cẩn thận liếc nhìn Cao Cấn Băng một cái, tỏ vẻ lo lắng cùng sốt ruột. 

Biến đổi trên biểu cảm của anh bị Vưu Chính nhận ra. 

Vưu Chính quan tâm đ ến tình hình con trai của mình, nên rốt cuộc nhịn không được mà mở miệng hỏi: “Bạn nhỏ Tiêu Sách, tôi muốn hợp tác làm ăn với cậu một chuyện, không biết cậu có hứng thú hay không?” 

“Chuyện gì?” 

“Đứa con Vưu Bằng của tôi kia vốn không nghe lời, gần đây nó lại cãi nhau với tôi, không biết giờ đang trốn ở đâu, làm một người bố nên tôi rất lo lắng cho nó, tôi nghe nói cậu biết tung tích của nó? Chỉ cần cậu nói cho tôi biết chỗ ở cùng tình hình của con trai cho tôi biết, tôi sẽ tặng cậu một căn nhà. Ở biệt thự cao cấp của khu Manhattan thì sao?” 

Nói xong, Vưu Chính chăm chú nhìn mắt của Tiêu Sách. 

Giá nhà ở của nước M không kinh khủng như nước Hóa, nhưng giá nhà ở của một vài khu trung tâm sầm uất thì chỉ có hơn nước Hoa chứ không kém. 

Khu Manhattan mà Vưu Chính nói là một trong số đó. 

Mà biệt thự cao cấp ở đó rẻ nhất là mười triệu đô, trung bình ba mươi triệu đô trở lên, tương đương với hai trăm triệu tiền của nước Hoa. 

Chỉ cần Tiêu Sách nói cho ông ta biết Vưu Bằng ở đâu, thì có thể nhận được một biệt thự cao cấp trị giá hai trăm triệu, Vưu Chính tin rằng Tiêu Sách sẽ bị lung lay. 

Hơn nữa, sở dĩ ông ta đưa ra biệt thự ở nước M chứ không phải thành phố Giang Lăng, là vì ông ta cảm thấy con của mình đang ở nhà họ Lâm. Tiêu Sách bán đứng nhà họ Lâm thì ông ta cũng có thể giúp Tiêu Sách đến nước M sống an nhàn. 

Trong phút chốc, đúng là Vưu Chính thấy được một chút lung lay trong ánh mắt của Tiêu Sách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.