*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng Tiêu Sách vẫn mở miệng nói: “Gia chủ Vưu Chính, tôi không hiểu ý của ông cho lắm, tôi cũng đâu có thân với Vưu Bằng, sao tôi biết anh ta ở đâu?”
Thấy Tiêu Sách không nói, Vưu Chính cũng không sốt ruột, ông ta cười nói: “Xem ra bạn nhỏ Tiêu Sách cảm thấy tôi ra giá chưa đủ... Nhưng làm ăn mà, trả giá đi trả giá lại là chuyện thường. Nếu cậu thấy một cái biệt thự cao cấp không đủ thì tôi sẽ cho thêm số này.”
Nói xong, Vưu Chính giơ năm ngón tay ra, ung dung nói: “Năm trăm triệu.”
Ông ta vừa nói xong, đến cả Tiêu Sách cũng cảm thấy kinh ngạc. Vưu Bằng đáng giá như vậy? Biết thế thì mình đã không giao cho nhà họ Lâm mà giữ lại để đổi tiền với Vưu Chính"
Nhưng mà anh cũng chỉ nghĩ như vậy thôi, Vưu Bằng ở lại nhà họ Lâm còn có tác dụng lớn.
Anh mở miệng nói: “Năm trăm triệu? Gia chủ Vưu Chính đưa ra số tiền lớn thật, tôi hơi bị lung lay. Cho tôi hỏi chút, ông nói năm trăm triệu là tiền Hoa hay tiền đô đấy?”
Vưu Chính nghe thấy vậy thì sửng sốt, mở miệng nói: “Bạn nhỏ Tiêu Sách cứ nói đùa, tất nhiên là năm trăm triệu tiền Hoa. Mặc dù nhà họ Vưu của tôi có tiền nhưng năm trăm triệu đô cũng không nhỏ. Tuy tôi yêu thương Vưu Bằng nhưng nếu nó không muốn trở về thì tôi cũng không cần, tôi cũng không phải chỉ có một đứa con trai”
Vưu Chính nói, ánh mắt lóe lên một tia đe dọa, đe dọa Tiêu Sách nên biết chừng mực.
Tiêu Sách cười một tiếng, nói: “Năm trăm triệu tiền Hoa cũng đủ làm người khác khiếp sợ, gia chủ Vưu Chính đúng là một người bố tốt, tình cảm của hai bố con ông thật làm người khác nể. Chỉ là... mặc dù tôi muốn kiếm số tiền này nhưng tôi cũng không biết anh ta ở đâu ca."
Tiêu Sách vừa dứt lời thì sắc mặt của Vưu Chính trở nên rất khó coi.
Ông ta tưởng Tiêu Sách đã bị lung lay, ông ta thử thăm dò, nói: “Tiêu Sách, có phải cậu cảm thấy chưa đủ? Một tỷ thì sao? Đây là giới hạn cuối cùng của tôi!”
“Tôi bị lung lay rồi, nhưng mà tôi không biết gì cả.” Tiêu Sách tỏ ra tiếc nuối.
Nói rồi Tiêu Sách đứng dậy, nói với Thiên Diệp đang giả làm Cao Cấn Băng: “Bà chủ, chúng ta về nhanh đi, cô hẹn người.”
Cao Cấn Băng gật đầu, đứng lên đi cùng Tiêu Sách.
Vưu Chính nghe vậy, cuối cùng ông ta cũng biết vì sao Cao Cấn Bằng không màng nguy hiểm mà xuất hiện ở nơi này, hóa ra là đang âm thầm hẹn người, e là người này rất quan trọng.
Nhưng mà điều này không quan trọng với Vưu Chính, bởi vì làm sao ông ta có thể để Tiêu Sách cùng Cao Cấn Băng rời đi dễ dàng như vậy.
Ông ta đứng lên cản Tiêu Sách lại, nỗ lực mua chuộc lần cuối: “Tiêu Sách, tôi thật lòng muốn làm ăn với cậu, nếu cậu cảm thấy giá cả chưa đủ, còn cần gì thì cậu cứ nói thẳng... Sau khi chuyện này thành công thì tôi bảo đảm cậu sẽ an toàn”
Tiêu Sách lập tức mất kiên nhẫn, nói: “Tôi đã nói là không biết, gia chủ Vưu Chính có ý gì?”
Nghe vậy, sắc mặt của Vưu Chính trở nên lạnh lẽo.
Dường như đã vạch mặt nhau thì ông ta cũng không diễn nữa, lạnh lùng nói: “Họ Tiêu, cậu cứ muốn đối đầu với nhà họ Vưu hay sao? Cậu cho rằng chỉ có chút thực lực là có thể tự cao tự đại ư? Quá ngây thơ rồi!”
“Gia chủ Vưu Chính có ý gì?” Tiêu Sách lạnh lùng nói.
Vưu Chính cười lạnh một tiếng: “Ý của tôi là sao, tôi nghĩ cậu còn rõ hơn tôi. Tôi khuyên cậu một câu, lập tức thả con trai của tôi ra, nếu như nó còn lành lặn thì hận thù giữa hai ta còn có thể được giải quyết, nếu không, tôi thì tôi sẽ để cậu sống không bằng chết!”
Sắc mặt của Tiêu Sách cũng tối sầm lại, tất nhiên là giả vờ.
Dường như anh muốn ra tay xử lý Vưu Chính, nhưng lại sợ Cao Cấn Bằng sẽ gặp nguy hiểm, cho nên cố gắng nén lửa giận xuống.
Anh nói: “Tôi nhớ kỹ rồi, ông chờ đấy cho tôi.”
Nói xong, Tiêu Sách “bảo vệ” Thiên Diệp chuẩn bị rời đi.
Vưu Chính nhìn thấy Tiêu Sách cũng nhịn, ông ta lập tức chắc chắn rằng Tiêu Sách lo lắng xảy ra xung đột thì không thể bảo vệ Cao Cấn Băng, cho nên muốn rời khỏi đây nhanh chóng.
Sao ông ta có thể để Tiêu Sách được như ý muốn?
Có thể người của ông ta không phải đối thủ của Tiêu Sách, nhưng có "Cao Cấn Bằng, ông ta cũng có thể xử lý hai người.
Chỉ cần giữ chân bọn họ một ít thời gian, Vưu Chính tin rằng sát thủ muốn giết Cao Cấn Bằng sẽ tới.
Đến lúc đó, không cần ông ta ra tay thì cũng có vô số sát thủ sẽ liều mạng đối phó Tiêu Sách.
Ông ta cười nhạt, lạnh giọng nói: “Họ Tiêu, làm gì phải chờ đến sau này, chúng ta giải quyết mọi chuyện ngay tại hôm nay đi, sao cậu lại vội vàng rời khỏi đây như vậy?”
Nói xong, Vưu Chính vung tay lên, nhàn nhạt nói: “Cản bọn họ lại cho tao! Nếu hôm nay chuyện này không được giải quyết thì đừng ai nghĩ rời khỏi nơi này, để tạo xem ai có đủ khả năng dây dưa.”
Tiêu Sách nghe vậy thì biến sắc.
Anh lạnh giọng nói: “Vưu Chính, ông muốn bị đánh sao? Hay là ông cảm thấy tôi không dám ra tay với ông?”
Không đợi Tiêu Sách nói xong, hai vệ sĩ của ông ta đã đứng ở bên cạnh để bảo vệ ông ta. Bọn họ đặt hai tay lên eo, phồng hồng lên.
Vưu Chính không quan tâm đ ến lời đe dọa của Tiêu Sách, ông ta lạnh lùng mở miệng: “Tất nhiên là tôi tin tưởng thực lực của cậu, đàn em của tôi cũng không đánh lại cậu. Nhưng nếu giữ chân các cậu ở đây thì tôi tin rằng mình có thể làm được. Không tin thì cậu cứ thử xem!”