Anh vẫn duy trì vẻ mặt khó coi, tiến lại gần Thiên Diệp một chút giống như đang lo lắng cho sự an toàn của Cao Cấn Bằng, anh nhìn chằm chằm Vưu Chính một cách đầy cảnh giác.
“Ông nghĩ mình có đủ khả năng giữ tôi lại sao?” Tiêu Sách lạnh lùng nói.
“Cậu cứ thử xem.” Vưu Chính cũng tự tin nói, còn bản thân thì lùi ra đằng sau để tránh việc Tiêu Sách tấn công ông ta đầu tiên.
Cho dù là kẻ ngốc cũng nhìn thấy Tiêu Sách đang do dự.
Điều này làm Vưu Chính càng chắc chắn rằng Tiêu Sách đang lo lắng Cao Cấn Băng bị thương, cho nên không dám phát sinh xung đột với ông ta, chắc chắn sẽ chọn nhượng bộ.
Mà sự lựa chọn của Tiêu Sách cũng không nằm ngoài dự đoán của Vưu Chính.
Tiêu Sách nhăn mặt do dự một lúc lâu, sau đó đột nhiên hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: “Gia chủ Vưu Chính, tôi đã nói rồi, tôi không biết cậu Vu ở đâu, cho dù ông có giữ tôi lại đây thì cũng không có tác dụng gì?
“Ha hả, xem ra bạn nhỏ Tiêu Sách vẫn chưa biết tình hình, vậy thì cứ ở lại đây suy nghĩ tiếp đi! Tôi không vội, người vội là cậu, còn có cô Cao Cẩn Băng mới đúng”
Vưu Chính cười khẩy.
Sắc mặt của Tiêu Sách khó coi, lúc này Thiên Diệp cũng phối hợp nhăn mặt, còn liếc nhìn Tiêu Sách, ý bảo Nên làm gì đây?.
Không thể không nói, khả năng diễn xuất của Thiên Diệp cũng rất tốt.
Tiêu Sách cắn răng, nói: “Gia chủ Vưu Chính, ông đang ép người quá đáng rồi đấy! Hừ, nếu ông đã muốn giữ chúng tôi lại để chơi với ông, vậy thì chúng tôi sẽ ở lại.”
Nói xong, Tiêu Sách xoay người trở lại phòng bao của phòng ăn, ngồi xuống.
Tuy lúc đầu cái phòng nhỏ này chỉ được che chắn ba mặt, mặt còn lại thì có thể nhìn sân. khấu, nhưng Tiêu Sách đã kéo bình phong cách vách qua chặn cửa phòng bao lại.
Đám người Vưu Chính lập tức không nhìn thấy Tiêu Sách cùng Thiên Diệp đang làm gì.
“Đại ca, có cần vọt vào hay không...” Vệ sĩ bên cạnh Vưu Chính mở miệng hỏi.
Vưu Chính cười lạnh một tiếng, cản anh ta lại: “Không cần! Bọn mày không đánh lại cậu ta, không cần lấy đá chọi đá.”
“Hơn nữa, bây giờ người sốt ruột là bọn họ, tao tin rằng bọn họ sẽ chịu thua.”
“Chúng mày bao vây nơi này lại cho tao... tạo đoán rằng cậu ta muốn gọi nhà họ Lâm đ ến cứu cậu ta, nhưng cậu ta không biết rằng tao đã sai người làm nhiễu tín hiệu ở xung quanh đây rồi, ai cũng đừng nghĩ liên lạc với bên ngoài! Tao muốn xem xem cậu ta có thể chờ bao lâu!”
Vưu Chính nói với giọng điệu tràn đầy tự tin, ông ta cho rằng Tiêu Sách kéo dài thời gian chỉ vì nghỉ tìm cứu viện.
Nhưng ông ta không biết, lúc này Tiêu Sách đang ung dung ngồi trên ghế, bình tĩnh đùa giỡn Thiên Diệp như mọi khi, làm gì có chút sốt ruột nào.
Anh ở lại đây không phải vì tìm cứu viện mà là câu giờ.
Tiêu Sách tin rằng Vưu Chính không chắc rằng ông ta có thể đối phó anh, cho nên sẽ lan truyền ở phạm vi lớn, mượn những sát thủ Hắc Bảng muốn giết Cao Cấn Băng để tiêu diệt anh.
Dù sao Vưu Chính cùng Lâm Kiệt đã ký kết một hiệp nghị nào đó, chỉ cần diệt Tiêu Sách thì cục đá cản đường ông ta giải quyết nhà họ Lâm sẽ biến mất.
Chắc chắn Lâm Kiệt sẽ nhớ ơn ông ta.
Nhưng trước khi để sát thủ Hắc Bảng giết ch ết Tiêu Sách, Vưu Chính thật lòng muốn lấy thông tin về Vưu Bằng từ Tiêu Sách.
Nếu lấy được tin tức của Vưu Bằng và giế t chết Tiêu Sách trong hôm nay, thì đó là kịch bản tốt nhất đối với Vưu Chính.
Vưu Chính rất tham lam!
Nhưng ông ta không biết Tiêu Sách còn tham lam hơn ông ta!
Lúc này, ở bên ngoài câu lạc bộ Thần Nhạc, đã có năm đến sáu sát thủ Hắc Bảng biết Cao Cẩn Băng rời khỏi tòa nhà Dược phẩm Tinh Quang, cho nên đến tìm cơ hội hành động.
Mà lúc đó cũng có nhiều sát thủ đã nhận được tin tức cùng vừa mới biết tin đang chạy đến...
Nếu như bây giờ Tiêu Sách đi ra ngoài, anh có thể dẫn năm đến sáu sát thủ Hắc Bảng đến nơi vắng vẻ giết hết.
Nhưng Tiêu Sách rất tham lam, anh muốn câu giờ để tất cả sát thủ từ bốn phương tám hướng đến rồi mới ra tay.
Cho nên anh cứ kiên nhẫn đợi trong phòng nhỏ của phòng ăn.
Có Thiên Diệp ở cùng, Tiêu Sách cũng không cảm thấy chán. Thỉnh thoảng sờ bắp đùi cùng bụng dưới bằng phẳng và ngọn núi cao vút của Thiên Diệp, anh hạnh phúc chết đi được.
Con Vưu Chính canh giữ ở cách đó không xa thì hơi nhăn mặt.
Tiêu Sách cùng Cao Cấn Băng đã nhốt trong phòng bao được hai giờ, trời cũng đã gần tối mà Tiêu Sách còn chưa muốn ra.
“Không lẽ cậu ta không biết, nếu cậu ta đi càng chậm thì bên ngoài sẽ có nhiều người muốn giết Cao Cẩn Băng đến sao? Không lẽ cậu ta không sốt ruột chút nào sao?"
Mọi chuyện không như dự tính làm Vưu Chính rất bực mình.
Nếu không phải vẫn còn nghe tiếng cười của Tiêu Sách phát ra từ phòng bao, Vưu Chính đã nghi ngờ Tiêu Sách dùng thủ thuật gì để lén chạy mất.