Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 426: Lý Lâm cũng tức giận đến không chịu được



“Không lẽ cậu ta không sốt ruột à? Cho dù cậu ta không gấp thì Cao Cấn Băng cũng phải nôn nóng chứ?” 

“Hay là bọn họ đã liên lạc cứu viện nên đang câu giờ để đám người kia đến cứu bọn họ? Nhưng không thể nào, toàn bộ tín hiệu nơi này đều mất rồi! 

Vưu Chính tức giận vì Tiêu Sách không nôn nóng như ông ta dự đoán. 

Mà người bực tức không chỉ có Vưu Chính mà còn có cả Lý Lâm, quản lý của câu lạc bộ Thần Nhạc. 

Lý Lâm cũng tức giận đến không chịu được. 

Sau khi anh ta biết Tiêu Sách cùng Cao Cấn Băng đến địa bàn của mình, anh ta lập tức chuẩn bị cho Tiêu Sách đẹp mặt. Anh ta tập hợp một đám cao thủ, chuẩn bị tìm đại một lý do rồi dạy cho Tiêu Sách một bài học. 

Nhưng đến khi anh ta mang người tới thì phát hiện Vưu Chính đã xung đột với Tiêu Sách trước anh ta. 

Điều này làm Lý Lâm vui mừng khôn xiết. Anh ta quá rõ thế lực của Vưu Chính mạnh đến cỡ nào, địa vị cao đến cỡ nào. Anh ta cảm thấy cho dù quan hệ của Tiêu Sách cùng Lâm Bán Thanh có tốt đến đâu thì cũng không thể trêu chọc Vưu Chính. 

Dù sao Vưu Chính cùng cha của Lâm Bán Thanh, Lâm Vân mới là người có cấp bậc cao nhất. 

Cho nên Lý Lâm đang chờ Vưu Chính thay anh ta dạy cho Tiêu Sách một bài học, sau đó anh ta sẽ ra tay tiếp tục dạy dỗ Tiêu Sách 

Nhưng anh ta đợi mãi rồi lại phát hiện Vưu Chính không xảy ra xung đột với Tiêu Sách. 

Tiêu Sách trốn vào phòng bao của phòng ăn, mà Vưu Chính thì chỉ bảo người gác ở bên 

ngoài, đồng thời che chắn tín hiệu ở xung quanh, chứ cũng không làm gì khác. 

Điều này làm Lý Lâm rất khó chịu, nhưng địa vị của Vưu Chính rất cao, anh ta không dám tỏ ra khó chịu nên chỉ có thể kiên nhẫn đợi ở đây. 

Anh ta đợi hai tiếng, trời cũng gần tối rồi! 

Lý Lâm không muốn đợi, bởi vì anh ta biết hiện tại có rất nhiều sát thủ muốn giết Cao Cấn Băng, lỡ như trời tối, e là mấy tên sát thủ kia sẽ hành động ngay tại câu lạc bộ của anh ta. 

Cho dù anh ta tin rằng an ninh của câu lạc bộ rất tốt nhưng cũng không thể tránh khỏi việc sát thủ lẻn vào. 

Anh ta ước gì Tiêu Sách chết đi, nhưng cũng không muốn Tiêu Sách chết ở trong câu lạc bộ, Cao Cẩn Băng thì càng không, nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của câu lạc bộ. 

Cho nên anh ta phải dạy cho Tiêu Sách một bài học trước khi trời tối, sau đó đuổi anh ra ngoài. 

Suy đi tính lại, Lý Lâm vẫn quyết định ra tay ngay bây giờ. Cho dù Vưu Chính không đồng ý thì anh ta vẫn muốn ra tay, dù sao nơi này là địa bàn của anh ta. 

Anh ta không do dự nữa, anh ta mang nhóm cao thủ này đến bên ngoài phòng ăn. 

Người của Vưu Chính đã phát hiện bọn họ từ sớm nên cũng không kinh ngạc mấy, nhưng bọn họ vẫn bảo vệ Vưu Chính, còn Vưu Chính thì nhìn Lý Lâm với ánh mắt nghi hoặc. 

Lý Lâm kiên trì mở miệng: “Chú Vưu, cháu cũng có thù oán với Tiêu Sách, nếu chứ không định ra tay với cậu ta thì cứ để cháu, thế nào?” 

Vưu Chính nghe vậy thì hơi kinh ngạc nhưng không đồng ý ngay. 

Nhưng thực ra Vưu Chính cũng không chịu được, ông ta nói với Tiêu Sách: “Tiêu Sách, cậu có nghe không? Kẻ địch của cậu không ít đâu! Hơn nữa cậu cũng nên hiểu, e rằng lúc này ở bên ngoài câu lạc bộ còn có càng nhiều thành phần nguy hiểm đang chờ cậu.” 

“Tôi đã đồng ý với cậu, chỉ cần cậu nói tin tức của con trai cho tôi biết, tôi sẽ để cậu rời khỏi đây an toàn. Tôi sẽ bảo người đưa cậu cùng cô Cao Cấn Băng về nhà, chắc chắn không để hai người bị gì.” 

Nói xong, Vưu Chính nghĩ lúc này Tiêu Sách sẽ không từ chối. 

Mà giây tiếp theo, ông ta phát hiện Tiêu Sách đẩy bức màn, đi ra khỏi phòng bao nhỏ. 

Vưu Chính vui vẻ, ông ta cho rằng cuối cùng Tiêu Sách cũng chịu đầu hàng. 

Nhưng Tiêu Sách lại cười mỉa, nói: “Tôi nói này Vưu Chính, ông không cảm thấy chán à? Tôi đã nói là tôi không biết con trai ông ở đâu, sao ông cứ hỏi tôi hoài vậy? Tôi là ông nội của con trai ông à? Anh ta mất tích thì ông tìm tôi làm gì? Có phải ông bị thần kinh không?” 

Tiêu Sách vừa dứt lời thì sắc mặt của Vưu Chính trở nên hết sức khó coi. 

“Còn đe dọa tôi? Ông cho rằng mình rất quan trọng à? Bây giờ ông đây phải về nhà, nhanh tránh ra cho ông, nếu không thì đừng trách ông đây đánh ông!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.