Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 427: Là sói xông vào bầy dê thật



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Còn ai kia... Lý Lâm đúng không? Nếu không muốn bị đánh thì đừng động vào ông!” 

Nói rồi Tiêu Sách dắt Thiên Diệp bước ra khỏi phòng ăn, anh bỏ qua Vưu Chính, Lý Lâm cùng mấy đàn em mà bọn họ mang đến. 

Chuyện này hoàn toàn chọc giận Vưu Chính cùng Lý Lâm. 

“Cậu muốn chết! Tôi đã cố gắng cho cậu cơ hội, thế mà cậu không biết trân trọng. Được thôi, tôi cũng muốn xem ngày hôm nay cậu trở về nguyên vẹn bằng cách nào!” 

Vưu Chính lạnh lùng nói, nhưng ông ta không ra tay với Tiêu Sách. 

Bởi vì ông ta biết người của ông ta không thể làm gì Tiêu Sách, 

Nhưng mà Lý Lâm thì không biết. Chỉ có nhà họ Lâm, nhà họ Vưu cùng người của nhà họ Tô mới thấy cảnh Tiêu Sách dạy dỗ đám người thầy Vương, còn Lý Lâm thì không có quyền nhìn 

thấy. 

Mặc dù anh ta biết Tiêu Sách rất lợi hại, nhưng cũng không cảm thấy Tiêu Sách có thể lấy 

một đấu mời, thậm chí nhiều hơn. 

Mà bây giờ anh ta mang đến mười mấy người cao thủ, sao anh ta có thể để Tiêu Sách ra ngoài một cách nghênh ngang như vậy, thế thì mặt mũi của anh ta để đâu? 

Nếu Vưu Chính không ra tay thì anh ta làm. 

Nghĩ xong, Lý Lâm ra hiệu với mười mấy cao thủ bên cạnh, bọn họ lập tức vung gậy gộc vít tới chỗ Tiêu Sách cùng Cao Cấn Bằng. 

Lý Lâm hô lớn: “Tiêu Sách, tạo nghi ngờ mày trộm một bộ tranh chữ cổ ở câu lạc bộ của tao, nó rất quý giá, cho nên bây giờ mày phải phối hợp với bọn tao làm rõ mọi chuyện, nếu mày chống đối thì tức là mày có tật giật mình, vậy thì đừng trách bọn tao không khách sáo.” 

Dù anh ta muốn rat ay thì cũng phải tìm cớ. 

Anh ta cũng không quan tâm lý do này có hợp lý hay không, cũng không ai tin tưởng. Chỉ cần có lý do là được rồi, nếu sau này xảy ra chuyện gì thì anh ta cũng có lý do giải thích. 

Đối với chuyện này, Tiêu Sách cười giễu cợt. 

Anh ta có thể chịu đựng lâu như vậy cũng rất khó khăn, nếu anh ta không ra tay thì Tiêu Sách hơi thất vọng, bởi vì... nửa ngày này quá chán. 

Nếu đã như vậy thì anh phải làm nóng người mới được. 

Tiêu Sách sẵn sàng chiến đấu, còn Vưu Chính thì chỉ do dự một chút chứ không ngăn cản Lý Lâm. 

Tiêu Sách đã hoàn toàn chọc giận Vưu Chính, Vưu Chính không tự ra tay đối phó Tiêu Sách là vì ông ta còn e ngại, nhưng nếu như có người giúp ông ta thì ông ta rất vui mừng. 

Vưu Chính lập tức xua tay để đàn em của mình lui ra phía sau, nhường đấu trường cho Tiêu Sách cùng mười mấy cao thủ mà Lý Lâm mang đến. 

Lý Lâm nhìn thấy động tác của Vưu Chính, anh ta lập tức yên tâm. 

“Trừng trị cậu ta mạnh vào, cho dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần không đánh chết thì tao sẽ bảo kê cho.” Anh ta khẽ ra lệnh với đàn em thân cận của mình, ánh mắt lạnh lẽo. 

Lúc này, người xông đến nhanh nhất đã tới trước mặt Tiêu Sách. 

Bọn họ cũng ngứa mắt Tiêu Sách, dù sao ghen tị là tính cách trời sinh của đàn ông. Cao Cẩn Băng quả đẹp, mọi người đều là đàn ông, tại sao Tiêu Sách lại thân mật với Cao Cấn Băng như vậy? 

“Mày đáng bị đánh lắm! 

Người đầu tiên quơ gậy dài, quất mạnh lên bả vai của Tiêu Sách, ra tay vô cùng hung ác, chắc chắn bả vai của người bình thường sẽ nát trước củ quất này. 

Còn Tiêu Sách thì vẫn bình tĩnh như thường, thậm chí anh còn không thèm nẻ, ung dung để cây gậy dài đập lên vai mình. 

Bich. 

Råc! 

Giây tiếp theo, sau một tiếng vang thật lớn, cây gậy gỗ dài trong tay người kia đã vỡ, chỉ còn một khúc ngắn ở trong tay người kia. 

Còn Tiêu Sách thì đứng tại chỗ không nhúc nhích, bả vai cũng không lung lay chứ đừng nói là bị thương. 

Người ra tay thì há hốc mồm kinh ngạc, ngạc nhiên nhìn gần nửa khúc gậy trong tay, anh ta tạm thời không biết bản thân nên tiếp tục ra tay hay nên lùi lại. 

Mà lúc này, Tiêu Sách lạnh lùng mở miệng nói: “Được đấy, Lý Lâm, đây là người của anh ra tay trước, bây giờ tôi nên tự vệ đúng không?” 

Nói xong, Tiêu Sách nhếch miệng cười, đột nhiên đi một chân ra. 

Người đang ngây ra trước mặt anh bị đả bay ra ngoài như con diều, anh ta không ngừng phun máu trên không trung, còn đè ngã hai người khác. 

Mà Tiêu Sách cũng không dừng lại, anh xông tới đám người như sói xông vào đàn dê. 

Là sói xông vào bầy dê thật. 

ở khách sạn Fila, Tiêu Sách cùng Lý Lâm và Từ Huy cá cược, hai triệu một trận, vì để lừa gạt nhiều tiền hơn nên Tiêu Sách không bày ra thực lực chân chính. 

Dù sao, nếu anh bày ra thực lực, đám người Lý Lâm không thấy cửa thắng thì bọn họ sẽ không tiếp tục cá cược với Tiêu Sách, Tiêu Sách cũng không thể lấy tiền. 

Khi đó, Tiêu Sách còn chưa dùng đến một phần mười thực lực của mình. 

Nhưng mà Lý Lâm không biết! 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.