*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mày nghĩ tao là thằng ngu chắc? Muốn nói như vậy để chọc tức tạo chứ gì? Tao mới không mắc mưu mày đâu. Bây giờ tao không nói gì hết, Vưu Chính nhất định sẽ ghi nhận ân tình này của tao rồi.
Lý Lâm thầm nói trong lòng như thế.
Tiêu Sách thấy Lý Lâm không có phản ứng gì lập tức cảm thấy nhàm chán, nhưng mà đã khiến anh ta quỳ xuống dập đầu rồi, trong lòng Tiêu Sách cũng có thấy thoải mái vô cùng.
Dù sao thì chuyện Lý Lâm quỳ xuống dập đầu với anh nhất định sẽ được truyền đi, tới lúc đó mới là lúc mà Lý Lâm uất hận nhất.
Anh mở miệng nói: Ông chủ Vưu, chuyện tiếp theo đó để ông nói đi. Dù sao thì trước mặt một người cháu trai tình nguyện chết vì ông như này thì để ông mở miệng nói chuyện dựng tường bằng người cho chúng ta, anh ta nhất định sẽ không từ chối. Như thế thì sự an toàn của ông mới càng có thể được đảm bảo."
Vưu Chính nghe thế bèn khẽ gật đầu.
Ông ta có ghi nhận ân tình của Lý Lâm hay không thì người khác không biết, nhưng mà ông ta quả thật không có nhìn Lý Lâm với ánh mắt dạt dào biết ơn hay tình cảm gì cho lắm.
Ông ta là một người vô cùng ích kỷ, trừ con trai mình ra thì những người khác đều không có màng tới. Cho nên nếu như hi sinh Lý Lâm để mang lại an toàn cho bản thân mình thì ông ta sẽ không hề do dự mà sẽ làm ngay.
Ngay lập tức, Vưu Chính cắt nghĩa lời của Tiêu Sách cho Lý Lâm hiểu, nhưng mà cũng có thêm mắm dặm muối để người kia nghe xong sẽ có thể hiểu được bản thân Lưu Chính ông ta không phải là bị Tiêu Sách bức ép làm thế, mà là tự ông ta có ý như thế.
Ông ta nói xong, Lý Lâm lập tức ngây ngốc cả người, sắc mặt chuyển hẳn sang màu đỏ tím!
Dường như lúc Vưu Chính biết được lúc này bên ngoài nhất định là có rất nhiều sát thủ ẩn nấp, đợi khi Tiêu Sách và Diệp Tâm Đồng ra ngoài rồi sẽ lập tức giế t chết bọn họ vậy, Lý Lâm hiện tại cũng biết được chuyện này.
Đồng thời, anh ta cũng là một trong những người thêm dầu vào lửa, cũng sắp đặt cho người truyền tin Diệp Tâm Đồng đang ở nơi này.
Cho nên lúc nghe Vưu Chính bảo anh ta cùng đám người dắt theo đó kết thành tường người che chắn để ra bên ngoài, cả người anh ta chỉ còn sót lại cảm giác uất ức và sợ hãi.
Thậm chí, còn uất hận hơn cả lúc dập đầu với Tiêu Sách.
Bởi vì, cuối cùng rồi thì cũng chui vào đường chết, mà còn là đường chết không được toàn thây nữa chứ.
Nhưng mà anh ta có thể không làm thế được sao?
Nếu như không làm như thế thì với ý tứ của Vưu Chính kia, chỉ e là có thể chọc giận ông ta, từ đó khiến ông ta thù hằn lây sang cả nhà họ Lý. Như thế thì uổng công anh ta trước đó đã dập đầu rồi còn gì.
Uất hận, tức giận, thật sự là rất muốn giết người.
Lý Lâm sắp phát điên đến nơi rồi, lời lẽ muốn nói nhưng ra đến tận cửa miệng rồi lại bị vướng lại không thốt ra được, chỉ có thể nghiến răng mà nói: "Được, lát nữa con sẽ cho người bảo vệ mọi người rời đi."
Ngay lập tức, Vưu Chính cảm thấy rất hài lòng.
Nhưng mà Tiêu Sách lại chỉ cười lạnh một tiếng, đã nghe được hàm ý bên trong câu nói đỏ của người kia rồi.
Anh lạnh lùng nói: "Hình như anh hiểu sai ý rồi, ông chủ Vưu cũng không phải bảo anh cho người bảo vệ chúng tôi rời đi. Mà là bảo người của anh cộng với bản thân anh bảo vệ chúng tôi rời đi."
Anh nói xong, lập tức nhìn thấy Lý Lâm đang hung ác trợn mắt lên nhìn mình.
Anh ta hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Tiêu Sách, mày đừng có mà quá đáng, đơn giản chỉ là mày muốn rời khỏi đây mà thôi, tạo kêu người bảo vệ cho ra khỏi đây là được rồi, có thêm tạo và chú Vưu nữa không nhiều, thiếu hai người bọn tao thì cũng không ít... Huống chi, vốn dĩ mày cũng không cần đích thân rời đi tới cửa của câu lạc bộ. Tao có tất cả mười mấy chiếc xe thương vụ giống nhau như đúc, tới lúc cả đám cùng ra ngoài sẽ cũng không ai biết mày ngồi ở xe nào cả, dĩ nhiên sẽ không tùy tiện ra tay."
Lý Lâm nói xong, Vưu Chính kinh ngạc nhìn anh ta, cảm thấy người này nói cũng hơi có lý.
Tiêu Sách muốn an toàn rời khỏi, cho dù bọn họ có xếp thành tường người che chắn thì cũng không an toàn như cách mà Lý Lâm nói. Dù sao bọn họ không thể tạo thành bức tường người mà có thể che chắn cho hai người họ suốt đường trở lại cao ốc dược phẩm Tinh Quang được.
Ông ta lập tức ném ánh nhìn hoài nghi về phía Tiêu Sách.
Tiêu Sách nhếch mép nở nụ cười giễu cợt nhìn hai người Lý Lâm và Vưu Chính.
Một lúc sau, đợi khi đã câu được sự tò mò của hai người kia lên đ ỉnh điểm, Tiêu Sách mới mở miệng cười nói: "Ai nói với hai người, tôi chỉ là muốn rời đi an toàn..."
"Nếu như chỉ là muốn an toàn rời khỏi đây, tôi vốn có cách sẵn rồi, có nhất thiết phải bảo mấy người xếp thành bức tường người không?"
Vưu Chính và Lý Lâm nghe xong lại lập tức ngẩn người, Tiêu Sách là có ý gì vậy? Anh không muốn an toàn rời khỏi? Hay là nói, anh không chỉ muốn an toàn rời khỏi?
Lý Lâm nhịn không được bèn hỏi: "Không chỉ muốn an toàn rời đi, vậy mày còn muốn làm cái gì?"