*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Anh dẫn theo Thiên Diệp, nhanh chóng băng qua nhà máy bỏ hoang đến tận phía tít sâu sau nhà máy, tới gần một bờ sông khá cao bên dòng Viễn Giang.
Bờ sông vô cùng dốc, hồi trước ở đây có rào một hàng rào để phòng có công nhân nhà máy bị rơi xuống, mà hiện giờ bởi vì lâu rồi không có ai lui tới tu sửa nên mọc lên rất nhiều cỏ dại, cả một bức tường chắn thì gần như đều đã bị đổ rồi.
Cho dù như vậy thì tới đây cũng là đường cùng rồi, lòng sông rộng phải đến mấy trăm mét, giống như phản chiếu cả bầu trời, trừ phi vượt sông mà đi bằng không chẳng còn đường nào nữa cả.
Cũng may lúc này nước sông chảy cũng không siết lắm, thôi thì vượt sông cũng không thành vấn đề.
Có điều bên bờ bên kia đang vào giờ tăng ca, công trường đang ra sức làm việc, đèn điện trong công xưởng sáng choang, rọi sáng cả một vùng mặt sông.
Nếu như vượt sông rời khỏi đây, trừ phi là một hơi lặn xuống nước bơi qua, bằng không chỉ cần có một tên sát thủ đứng ở bờ sông chắc chắn sẽ phát hiện ra dấu tích của bọn họ.
Mà ở trong nước, cho dù thể lực có tốt đến mấy cũng khó mà im lặng không gây ra động tĩnh gì, ví dụ như tiếng bọt nước nổi lên.
Cho nên Tiêu Sách đưa Thiên Diệp tới đây, đương nhiên không phải muốn vượt sông qua bên kia bờ, cũng sẽ không có sát thủ cảm giác được, Tiêu Sách sẽ tới chỗ của Cao Cấn Băng rồi từ chỗ cô ta vượt sông rời khỏi.
Mà lúc này Thiên Diệp cũng nhìn Tiêu Sách đầy nghi hoặc, không hiểu tại sao Tiêu Sách lại đưa cô ta tới đây.
Tiêu Sách mỉm cười, nói: "Thiên Diệp, tới đây rồi, kế hoạch của tôi cũng coi như hoàn thành xong một nửa, những chuyện còn lại không cần cô phối hợp nữa, cho nên, cô rời khỏi đây đi."
Thiên Diệp nghe xong, nhất thời cau mày đáp: "Có ý gì? Tiêu Sách, tôi có thể giúp anh!"
"Đương nhiên tôi biết cô có thể giúp tôi, nhưng một mình tôi cũng có thể giải quyết được chuyện này, tôi là đàn ông, tối nay ở đây sẽ xảy ra đâm chém đẫm máu, tôi không muốn người phụ nữ của tôi phải trải qua điều đó!"
Nghe những lời của Tiêu Sách, đặc biệt là câu người phụ nữ của tôi kia, cơ thể Thiên Diệp bất giác run lên, cô ta cắn chặt răng.
Một lúc sau, cô ta mới mở miệng nói tiếp: "Vậy tôi cũng không đi! Tôi biết anh rất khỏe, tôi cũng tin một mình anh cũng có thể giải quyết, nhưng ngộ nhỡ xảy ra bất trắc thì sao? Cho nên tôi phải ở lại đây, anh yên tâm, tôi sẽ không làm vướng chân anh, bởi vì tôi là người... người phụ nữ của anh, cho nên tôi cần phải cùng anh đối mặt."
Nói xong, gương mặt xinh đẹp của Thiên Diệp thoáng ửng hồng, để cô ta tự nói mình là người phụ nữ của Tiêu Sách cũng thật khiến cô cảm thấy ngượng ngùng.
Tiêu Sách nghe xong cũng cảm thấy có chút gì đó ấm áp trong lòng.
Nhưng chuyện tiếp theo anh muốn làm hơi có gì đó không thể tưởng tượng nổi, nếu không muốn nói là ác độc, Tiêu Sách tuyệt đối không muốn để Thiên Diệp nhìn thấy, nhất định phải để cô ta rời khỏi đây trước.
Cho nên anh vẫn một mực lắc đầu, đồng thời nắm lấy bả vai Thiên Diệp, nói: "Thiên Diệp, cô nghe tôi nói, hiện giờ cô chủ đang một mình ở công ty, không có sự bảo vệ của cô, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện bất trắc, cho nên giờ cô không cần ở lại đây giúp tôi mà phải về bảo vệ cô chủ trước!"
Tiêu Sách biết rõ, người mà Thiên Diệp quan tâm nhất chính là Cao Cấn Băng.
Cho nên có duy nhất có thể khiến Thiên Diệp rời khỏi đây chính là sự an nguy của Cao Cấn Bằng.
Quả nhiên sau khi nghe Tiêu Sách nhắc tới Cao Cấn Băng, trên gương mặt Thiên Diệp lập tức thoáng hiện lên vẻ lo lắng, rõ ràng là cô ta đang do dự, cô ta cắn môi đắn đo, bộ dạng rất là sốt ruột.
Điều này càng khiến Tiêu Sách cảm động hơn.
Bởi vì anh biết rõ, sự an nguy của Cao Cấn Băng tuyệt đối đứng trước nhất trong lòng Thiên Diệp, không một thứ gì khác có thể sánh bằng.
Mà bây giờ, Thiên Diệp đã do dự, chứng tỏ rằng trong lòng cô ta, Tiêu Sách đã càng ngày càng trở nên quan trọng rồi.
Có lẽ chưa quan trọng bằng Cao Cấn Băng nhưng cũng đã sớm vượt qua được những thứ khác.
Anh không nhịn được mà nâng khuôn mặt của Thiên Diệp lên nhìn, sau đó lại đột nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng, bởi vì gương mặt cô ta lúc này giống y hệt gương mặt của Cao Cấn Băng.
Điều này khiến Tiêu Sách có cảm giác giống như anh đang nâng khuôn mặt của Cao Cấn Băng lên vậy.
Nhưng mà anh cũng nhanh chóng gạt bỏ đi ý nghĩ đó, rồi lại mở miệng nói: "Cô phải tin tôi, tôi có thể tự mình giải quyết tất cả mọi chuyện ở đây, qua ngày hôm nay sẽ không còn nhiều người có thể uy hiếp đến cô chủ ở thành phố Giang Lăng này nữa, đến lúc đó cô có thể thoải mái hơn chút rồi, chúng ta cũng sẽ có thêm nhiều thời gian bên cạnh nhau."
"Ai muốn ở cùng anh chứ..."