Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 454: Không biết nên xưng hô với cậu thế nào.”



Lần trước Tiêu Sách hạ được hai mươi mấy sát thủ, tuy là đã “cắn nuốt” máu huyết của bọn họ, nội khí tăng lên không ít, nhưng hung khí trên cơ thể của những tên đó anh cũng hút cạn. 

Nếu như mọi ngày, Tiêu Sách còn có thể áp chế được những hung khí này, ảnh hưởng mà chúng gây ra cho anh là không đáng kể. 

Nhưng trước mắt thì gần như toàn bộ nội khí của anh đều truyền sang cơ thể ông ta, vừa phải bảo toàn mạch máu của ông ta cho cẩn thận, sợ rằng chúng không chịu được lực tác động từ bên ngoài, vừa phải dùng nội lực để làm sạch chất cặn trong mạch máu, lượng nội khí đã bị tiêu hao là không thể đo lường được. 

Từ đó, hung khí từ sâu bên trong bỗng nhiên trào ra. 

“Sắp chữa khỏi rồi.” 

Lúc này, mắt của Tiêu Sách đã đỏ lên, từng đợt hung khí không ngừng tràn vào đại não Tiêu Sách, khiến sát khí trên người anh dần lộ ra nhưng anh vẫn cắn răng chịu đựng. 

Vẫn ổn, Tiêu Sách nhắm mắt lại, anh vẫn ngồi trên chiếc ghế đó, không để lộ ra điều gì khác 

lạ. 

Mười phút sau, máy bay đã đáp xuống sân bay gần nhất, ông cụ nằm trên giường hình như đã có chuyển biến tốt, cũng đã được bác sĩ bệnh viện quân đội đưa đi. 

Còn Tiêu Sách thì chậm rãi thở ra một hơi. 

Nếu muốn thêm chút nữa, e rằng anh sẽ không khống chế được, di chứng của lần trước mãi đến lần này mới lộ ra, Tiêu Sách nghĩ lại mà thấy sợ. 

May là lần này người của bệnh viện đến kịp, Tiêu Sách mới áp chế được sát ý khát máu của mình. 

Tim của ông cụ bị tắc nghẽn mạch máu đã được anh đả thông gần hết, chỉ còn duy nhất một điểm còn đọng tạp chất, chỉ cần Tiêu Sách chữa thêm lần nữa sẽ diệt được tận gốc. 

Trong khi Tiêu Sách đang chìm vào suy tư, Triệu Văn Anh với vẻ mặt như vừa thoát khỏi đại nạn, đi đến bên cạnh rồi nắm lấy cánh tay anh. 

“Người anh em, lần này thật sự cảm ơn cậu, không biết nên xưng hô với cậu thế nào.” 

Triệu Văn Anh nói lời cảm ơn chân thành, tuy ông ta không hiểu Tiêu Sách khống chế bệnh tình của ông cụ Triệu bằng cách nào, nhưng chỉ có mình anh đưa tay ra giúp đỡ đã rất đáng cảm ơn rồi. 

“Tiêu Sách” 

Tiêu Sách không hề khách khí, nói luôn tên của mình cho Triệu Văn Anh nghe. 

“Vậy tôi gọi cậu một tiếng cậu em Tiêu được không? Lần này cậu là ân nhân cứu mạng của chúng tôi, cũng chẳng giấu gì cậu, bố tôi, Triệu Chính Quốc là tư lệnh quân đội của tỉnh H, cậu yên tâm, chỉ cần cậu có yêu cầu hợp tình hợp lý, chúng tôi chắc chắn sẽ đáp ứng...” 

Thấy bố của mình được các bác sĩ tiếp nhận một cách bình an, cuối cùng Triệu Văn Anh cũng gạt bỏ được gánh nặng trong lòng, vì để cảm ơn Tiêu Sách nên đã nói cho anh biết thân phận thật của bố mình. 

Khi Tiêu Sách nghe thấy tin này, tuy trong lòng đã lờ mờ đoán ra được, nhưng vẫn ngẩn người ra một lúc. 

Tiêu Sách chưa từng nghĩ đến, người anh vừa tiện tay cứu chữa lại là tư lệnh của một quân khu, quả thật có chút bất ngờ. 

Có điều, Tiêu Sách không đòi hỏi gì ở nhà họ Triệu, chỉ khẽ lắc đầu nói: “Tôi cứu bố anh là vì ông ấy đã từng vì nước vì dân mà đổ mồ hôi và xương máu, tôi thực sự rất kính trọng ông ấy, vả lại tôi cũng đã nghe qua tên tuổi của tư lệnh Triệu Chính Quốc, có thể giúp đỡ ông ấy là vinh hạnh của tôi.” 

Tiêu Sách nhìn Triệu Văn Anh cười nhạt. 

Vì Triệu Văn Anh không giấu diếm anh mà nói thẳng ra thân thể của nhà họ Triệu, nên anh cũng đánh giá cao Triệu Văn Anh. 

Triệu Văn Anh này cũng là một người có khí chất, có thể kết giao được. 

Khi nghe Tiêu Sách nói không có yêu cầu gì, Triệu Văn Anh ngẩn cả người. 

Rõ ràng đây là điều mà Triệu Văn Anh không ngờ tới. 

Sở dĩ ông ta tự giới thiệu như vậy, trước là để thăm dò Tiêu Sách, xem xem phẩm chất của Tiêu Sách thế nào, sau là vì Tiêu Sách đã thực sự khống chế được bệnh tình của bố ông ta nên ông ta muốn thực hiện lời hứa hẹn sẽ giúp đỡ Tiêu Sách. 

Nhưng ông ta không ngờ rằng, Tiêu Sách lại không đòi hỏi thứ gì, anh cũng không ngạc nhiên vì ông ta là người của nhà họ Triệu ở tỉnh H. 

Nhưng, Triệu Văn Anh thân là con trai trưởng của nhà họ Triệu, cũng không phải là loại người lợi dụng người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.