Tuy nhiên, lúc này thành viên của băng nhóm Lưu Xà đã tới, không dưới hai mươi người, hơn nữa trong tay còn có vũ khí, ống thép, thậm chí còn có vài người ôm pháo trong người.
Nhưng mà mặt hàng như băng nhóm Lưu Xà đây, cho dù có lại tới thêm một trăm người nữa, vác theo cả tên lửa tới thì Tiêu Sách cũng không hề sợ.
Thậm chí là một mình Thủy Oa cũng có thể xử lý bọn chúng.
Chỉ là Thuỷ Oa do dự quá nhiều.
Còn Tiêu Sách thì không do dự như vậy.
Khi Tiêu Sách xông vào hơn hai mươi thành viên của Lưu Xà thì nghe thấy một trận két két két két giống như tiếng đậu nổ, cực kỳ oanh liệt.
Một phút sau, cuối cùng bóng dáng của Tiêu Sách đã hiện ra.
Ngay lúc này hơn hai mươi thành viên của băng nhóm Lưu Xà đã nằm trên mặt đất mà đau khổ than khóc, mỗi một người đều nhìn Tiêu Sách với ánh mắt mang theo nét sợ hãi và thù
hận.
Người thanh niên trước mắt này quả lợi hại rồi, chỉ nội trong vòng một khoảng thời gian ngắn
mà đã đánh gục toàn bộ hơn hai người, hơn nữa bộ phận chân của mỗi người bọn họ bị thương hại nghiêm trọng, bởi vì đã bị Tiêu Sách một cước đạp thẳng vào xương, muốn đứng lên một lần nữa e rằng cần dưỡng thương một thời gian...
Ngay khi toàn bộ thành viên băng nhóm Lưu Xà đã mất đi năng lực chiến đấu thì cuối cùng Tiêu Sách đã tiến tới người đàn ông trung niên cầm đầu, anh ngồi xổm người xuống, duỗi ngón tay ra từ từ nâng cằm người đàn ông trung niên lên.
“Thế nào, đây là chiến lực của băng nhóm Lưu Xà các người? Có vẻ như cũng không ra gì.”
“Thằng nhóc, mày đừng có đắc ý, tao thừa nhận mày rất mạnh, nhưng nếu như mày cho rằng thế này băng nhóm Lưu Xà bọn tao đã nhận thua, thì mày quá ngây thơ rồi.”
Ánh mắt người đàn ông trung niên lúc này lộ ra sát thí thù địch, sau đó nói với Tiêu Sách.
Vốn dĩ Tiêu Sách muốn trực tiếp tống những người này vào đồn cảnh sát, đầu xuôi đuôi lọt.
Nhưng khi hiểu được ý người đàn ông cầm đầu trước mặt nói, hiện tại số lượng ít ỏi có mặt ở hiện trường đối với băng nhóm Lưu Xà mà chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể, băng nhóm Lưu Xà còn có hậu thuẫn lớn hơn nhiều, điều này khiến cho Tiêu Sách không thể không phòng bị.
Nhưng trái lại anh không quan tâm, hung hăng dạy cho băng nhóm Lưu Xà một trận mà không gặp bất cứ vấn đề gì.
Nhưng mà ở đây có hàng chục hộ dân làng, xung quanh còn có bảy tám thôn trang, một khi đã chọc giận băng nhóm Lưu Xà, e rằng những ngày tháng của dân làng sẽ không sống dễ dàng.
Vì thế, dù sao cũng đã xảy ra xung đột với băng nhóm Lưu Xà rồi thì anh nhất định phải nhổ cỏ tận gốc trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Nhưng khi nghe thấy khẩu khí của người đàn ông trung niên, dường như phía sau bằng nhóm Lưu Xà còn có người kế nhiệm chưa xuất hiện, điều này khiến cho Tiêu Sách lập tức thay đổi ý định, sẽ không tống những người này vào đồn cảnh sát nữa, anh chuẩn bị dẫn rắn ra khỏi hang, hủy diệt triệt để băng nhóm Lưu Xà.
Nghĩ đến đây, Tiêu Sách lập tức dùng ánh mắt miệt thị nhìn người đàn ông trung niên, giọng điệu kiêu ngạo nói: “Băng nhóm Lưu Xà các người ở trong mắt tôi chỉ là một con kiến, chỉ cần tôi muốn dẫm chết các người, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể làm vậy. Lúc trước tôi không giết các người, là bởi vì tôi sợ bị bẩn tay”
Tiêu Sách nói rất chậm, kết hợp với âm thanh kiêu ngạo của Tiêu Sách khiến cho người đàn ông trung niên sửng sốt ngay tại chỗ, ông ta tức đến phát run.