Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 467: Anh ta cũng đều chấp nhận



Dù sao thì nguồn hơi thở của đại thực bào đó chảy vào trong cơ thể của ông cụ chỉ vỏn vẹn tản ra hơi thở, khí huyết chứ không phải là đại thực bào chân chính. 

Như thế thì uy lực kinh người của nó vốn cũng sẽ bị hạn chế tới cùng cực. 

Nhưng mà dù có là vậy thì nguồn hơi thở từ đại thực bào này chảy ra cũng đang không ngừng nuốt chửng lấy tế bào bình thường trên người của ông cụ. 

Chỉ là với tốc độ và khả năng nuốt chửng này thấp hơn nhiều so với tốc độ của đại thực bào. 

"Có lẽ, tôi có thể lợi dụng khí huyết của đại thực bào để nuốt chửng tế bào ung thư.." 

Sau khi từng dòng suy nghĩ cứ chậm chạp trôi qua trong đầu Tiêu Sách, một ý nghĩ như thế lại bỗng lóe lên trong đầu anh. 

Lần này, nội khí hiếm hoi còn sót lại của Tiêu Sách cũng không thể tiếp tục công kích tế bào ung thư trong cơ thể của ông cụ nữa, mà là dùng nội khí để khống chế đại thực bào huyết khí, để đại thực bào nào một mạch nuốt chửng hết tế bào ung thư. sự thực chứng minh, cách của Tiêu Sách có hiệu quả. 

Hơn nữa, tốc độ mà đại thực bào huyết khí này tiêu diệt tế bào ung thư còn nhanh hơn gấp mấy lần tốc độ nội khí của Tiêu Sách. 

Trước sự thôi thúc của nội khí trong người Tiêu Sách, đại thực bào huyết khí đó không ngừng đi khắp cơ thể của ông cụ, nhưng mà cứ hễ là nơi mà nói đi qua thì những tế bào ung thư đó đều sẽ bị nuốt sạch. 

Thứ mà Tiêu Sách làm lúc này chỉ đơn giản là không chế đại thực bào huyết khí mà thôi... 

Một tiếng sau, cuối cùng Tiêu Sách cũng chậm rãi thu hồi lại nội khí của mình và đại thực bào huyết khí từ trong cơ thể công cụ, trên mặt cũng vô cùng mừng rỡ. 

Bởi vì, lại lần nữa anh phát hiện được tác dụng đáng kinh ngạc của đại thực bào. 

Mặc dù đại thực bào rất khủng khiếp, có thể nuốt được cả vàng và bạc, nhưng lại không dễ sử dụng tý nào. Mà hơi thở của đại thực bào lại tản ra huyết khí, còn có thể dùng nội khí thôi thúc để chữa bệnh. 

Mà tế bào ung thư trong người của ông cụ chính xác đã được đại thực bào huyết khí trên người Tiêu Sách chữa xong. 

Đại thực bào huyết khí này không chỉ đơn thuần là nuốt đi tế bào ung thư, mà sau khi nuốt xong lại kết hợp vào chung bên trong người Tiêu Sách. 

Ngay lúc này, nội khí trong cơ thể của Tiêu Sách cũng đã được tăng lên, mặc dù chỉ là tăng vẻn vẹn một phần nhỏ, nhưng mà cũng khiến anh có cảm giác không thể tưởng tượng nổi. 

Huyết khí nuốt chửng tế bào ung thư lại vẫn có thể giúp anh tăng thêm tu vi nội khí. 

Như thế, nếu mỗi ngày Tiêu Sách đều đi điều trị cho bệnh nhân mắc bệnh ung thư thì chỉ e là chân khí trong cơ thể của anh cũng không cần đi tu luyện nữa, chỉ cần dựa vào sự phản hồi của đại thực bào huyết khí thì đã có thể tự động tu luyện được rồi. 

Nhưng mà, Tiêu Sách cũng lắc đầu cho qua, cách thức này ngẫm lại thì cũng không thể thực hiện được. 

Nếu như anh thật sự làm như thế thì chỉ e là còn chưa kịp đợi nội khí tu luyện thành công đã bị các bộ ngành bí mật kia đem ra thái mỏng để nghiên cứu rồi. 

Sau khi nghĩ thông suốt, Tiêu Sách lúc này mới chậm rãi từ ghế đứng lên, nhìn Thủy Oa đang có chút tuyệt vọng ở kia mà khẽ mỉm cười nói: "Đã ổn rồi, nhưng mà cơ thể của bác trai rất suy nhược, cần tĩnh dưỡng một quãng thời gian mới có thể xuống giường được. Khoảng thời gian này, anh để ý coi sóc bác ấy..." 

Nói xong, Tiêu Sách bước từ trong nhà đi ra, giao lại tất cả mọi chuyện trong phòng cho Thủy Oa. 

Vốn dĩ Thủy Oa nhìn thấy trạng thái mà Tiêu Sách trị liệu nghĩ rằng anh đã thất bại rồi, cho nên mới bỏ đi. 

Nhưng mà không ngờ chỉ mới một thời gian ngắn thì Tiêu Sách đã chữa trị xong cho bố mình rồi, chuyện này khiến Thủy Oa thấy có hơi không chân thực cho lắm. 

Dù sao thì bố anh ta bị bệnh ung thư, là căn bệnh mà giới y học hiện đại đã tuyên bố bó tay rồi, làm gì có thể dễ dàng chữa khỏi như vậy. 

Chỉ có điều anh ta biết Tiêu Sách là người như nào, đã nói chữa trị thì nhất định sẽ chữa trị hết, với điểm này, Thủy Oa không hề nghi ngờ Tiêu Sách. 

Chỉ là anh ta cảm thấy có hơi kỳ lạ, cho tới giờ anh ta cũng không biết người kia đã chữa trị bằng cách nào nữa... 

Thủy Oa bình tĩnh xong lại đi mấy bước tới trước mặt ông cụ, nhìn thấy ông cụ vẫn luôn nhíu chặt lông mày nay cũng đã giãn ra được một chút, lập tức ứa nước mắt lăn xuống thành dòng. 

Trải qua trăm ngàn cay đắng, vốn dĩ anh ta đã tuyệt vọng rồi, nhưng mà ở giai đoạn cuối cùng này lại gặp gỡ được Tiêu Sách, cuối cùng thì người này cũng đã giải trừ cơn ác mộng vẫn luôn quấy nhiễu bố của anh ta hằng đêm. 

Mà bây giờ, trong lòng của Thủy Oa lại lần nữa rất biết ơn Tiêu Sách. 

Thậm chí, ngay cả khi anh có bảo anh ta đi chết đi, anh ta cũng đều chấp nhận. 

Bên ngoài căn phòng, mẹ của Thủy Oa nghe được tin bệnh của chồng mình được chữa trị xong xuôi thì mặt cũng giàn giụa nước mắt. Bà ta quên mất luôn chuyện cám ơn Tiêu Sách đã lập tức Vọt thẳng vào trong phòng xem bệnh tình của chồng mình. 

Mấy năm qua, ngày nào bà ta cũng đều trải qua cảnh kinh hồn bạt vía, không ngừng tuyệt vọng với cuộc sống này rồi. 

Nhưng khi bà ta nắm lấy hai tay của chồng mình, cảm nhận được trạng thái mà trước giờ chồng mình chưa từng có, mẹ của Thủy đa cảm thấy thế giới này hóa ra lại tươi đẹp đến như vậy... 

Bên trong căn phòng nhỏ vang lên những âm thanh sụt sùi, khiến Tiêu Sách đứng bên ngoài cũng có chút cảm thán. 

Nếu như bố mẹ anh còn sống thì anh bây giờ cũng giống như Thủy Oa, cảm nhận được cảm giác một nhà quây quần hạnh phúc. 

Chỉ tiếc, bố mẹ anh đã mất vì tai nạn giao thông khi anh còn bé rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.