Phương Bác nghe vậy thì im lặng, không nói lời nào.
Tiêu Sách nhìn chằm chằm vào Phương Bác, bầu không khí giữa hai người đột nhiên có chút cứng ngắc.
Cổ Minh định lên tiếng nhưng cuối cùng cũng không thể chen vào.
Cậu biết, đến cuối cùng chuyện này có thể thành hay không, còn tùy thuộc vào việc Phương Bác thuyết phục Tiêu Sách hay Tiêu Sách thuyết phục Phương Bác.
Theo ý kiến của cậu, Tiêu Sách có hơi quá cổ hủ.
Để kiếm tiền, phạm pháp thì đã sao? Khi cậu còn là cậu cả quyền quý, thử hỏi tiền trong nhà của những người cậu đã giao du, được mấy đồng là tiền sạch? Rất nhiều người ngay từ khi bắt đầu đã chọn lập nghiệp trên con đường phạm pháp.
Cho nên chuyện Cố Minh làm cũng chẳng là gì.
Cho dù Tiêu Sách không làm, cậu vẫn có thể lôi kéo Phương Bắc, và kiếm tiền chỉ dựa vào hai người họ.
Tuy nhiên, cậu cũng nhìn ra, lời nói của Tiêu Sách có sức ảnh hưởng rất lớn đối với Phương Bác, muốn kéo Phương Bác cùng làm chuyện này, còn phải qua cửa của Tiêu Sách.
Phương Bác và Tiêu Sách im lặng hồi lâu, đột nhiên Phương Bác nở một nụ cười gượng gạo.
Anh ấy ngẩng đầu nhìn Tiêu Sách và nói, "Anh Sách, thật lòng mà nói, thực sự em cũng không muốn làm chuyện này.
Bởi vì ngay từ đầu em đã biết chắc rằng anh Sách sẽ không theo bọn em làm chuyện này, thậm chí là sẽ ngăn cản không cho em làm.
Nhưng, xin lỗi anh Sách, em nhất định phải làm chuyện này, cho dù anh có ngăn cản, em cũng nhất định phải làm!"
Thấy Tiêu Sách định lên tiếng, Phương Bác lập tức ngắt lời anh rồi nói tiếp: "Anh Sách à, anh biết không? Em và Linh Linh đã yêu nhau bốn năm rồi.
Cô ấy không ngại em nghèo mà theo em sống cuộc sống khó khăn, nhưng em muốn cho cô ấy một cuộc sống tốt hơn! Vốn dĩ năm ngoái, em và cô ấy đã bàn đến chuyện kết hôn, cũng như đến nhà cô ấy cầu hôn...! Nhưng, anh có biết bố mẹ của cô ấy đã nói thế nào không? Bố mẹ cô ấy yêu cầu em phải có nhà, có xe, còn phải có hai mươi vạn tiền sính lễ, có như vậy họ mới bằng lòng gả Linh Linh cho em! Ha ha, có nhà, có xe, hai mươi vạn tiền sính lễ, cho dù em có đi bán thận, bán xương, bán tủy, cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy!"
"Đương nhiên em không thể lấy ra những thứ đó, nên bố mẹ của Linh Linh đã buộc bọn em phải chia tay.
Nhưng Linh Linh lại không nỡ bỏ em, cô ấy đã trở mặt, cãi nhau với bố mẹ, cô ấy chỉ muốn ở cạnh em.
Nhưng em biết, mỗi khi đêm xuống là cô ấy lại nhớ bố mẹ.
Chính vì vậy em đã thề rằng, một ngày nào đó em nhất định sẽ cưới hỏi Linh Linh một cách đàng hoàng, em muốn để bố mẹ cô ấy xuất hiện trong đám cưới long trọng và chứng kiến hạnh phúc của bọn em! Và khẳng định với họ rằng em có khả năng mang lại cho Linh Linh một cuộc sống tốt đẹp!".
"Nhưng...!Suy cho cùng, em cũng chỉ là một tên lưu manh! Em không có bản lĩnh như anh Sách.
Ngoài việc cho mọi người thấy em đã tốt nghiệp cấp ba, em còn có thể làm gì chứ? Em lấy cái gì mà kiếm tiền, lấy cái gì để cho Linh Linh một cuộc sống tốt đẹp? Em không cam tâm phải sống ở dưới đáy xã hội cả đời, em muốn kiếm tiền, em muốn kiếm thật nhiều tiền! Vì vậy, em sẵn sàng làm bất cứ thứ gì!"
Phương Bác vừa nói, hai mắt vừa đỏ bừng, anh ấy nghiến răng nghiến lợi.
Lúc bấy giờ.
Tiêu Sách mới biết rằng, tận sâu trong đáy lòng của một Phương Bác luôn tươi cười, và không để bụng điều gì lại cất giấu một bí mật như vậy.
Rốt cuộc anh ấy đã phải gánh vác bao nhiêu áp lực trên vai!
Tiêu Sách há hốc mồm, nhất thời không biết phải nói gì.
Phương Bác hít sâu một hơi, thoáng nhìn Cố Minh rồi nói tiếp: "Còn về cậu Minh, em tin chắc rằng dục vọng muốn trèo lên của cậu ấy cũng không ít hơn em! Cậu ấy từng là cậu cả nổi tiếng khắp thành phố Giang Lăng, bởi vì bố mẹ cậu ấy làm ăn thất bại, mà phút chốc rơi từ Thiên Đường kẻ ước, người mơ xuống Địa Ngục nghìn đau, muôn khổ.
Những kẻ từng nịnh bợ cậu ấy, kể từ sau khi cậu ấy phải một mình đối mặt với mọi thứ, họ không những không giúp dù chỉ một chút mà còn chà đạp, nhục mạ cậu ấy đến chết!".