*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Còn khí công mà những người đó nói, ông cụ rất quen thuộc.
Thậm chí, ông cụ vẫn có thể quơ tay múa chân mấy cái, tiếc rằng tuổi của ông ta quá cao, tu luyện cũng vô ích, chỉ có thể làm cơ thể khỏe mạnh lên mà thôi.
Nhưng mà Triệu Văn Anh con của ông cùng cháu gái Triệu Mai Nhi đều tu luyện võ công này, đồng thời cũng đã tìm được khí cảm.
Chuyện này làm ông cụ Triệu Chính Quốc cảm thấy rất tốt.
Dù sao bây giờ mỗi thế lực không chỉ lấy quyền lực cùng tài sản của gia tộc để so, mà vũ lực của gia tộc cũng là tiêu chuẩn.
Lúc đầu, Triệu Chính Quốc cho rằng gia tộc của mình luyện võ cũng rất lợi hại, còn không quá kém.
Mặc dù so sánh với bộ đội đặc chủng tu luyện khí công, cháu gái Triệu Mai Nhi của ông cũng chiếm ưu thế tuyệt đối...
Thế nhưng cho đến khi Triệu Chính Quốc gặp Tiêu Sách, được Tiêu Sách chữa bệnh thì ông ta mới nhận ta, tầm nhìn trước kia của ông ta quá hạn hẹp rồi.
Lúc này, Triệu Chính Quốc muốn gặp Tiêu Sách là vì để cám ơn.
Còn lý do khác là vì để kết thân với anh, muốn Tiêu Sách giải thích rõ những băn khoăn của mình, vì sao Tiêu Sách chỉ có hơn hai mươi tuổi mà lại có công lực cao như vậy...
Thậm chí, công lực của Tiêu Sách còn cao hơn thành viên của hiệp hội những người luyện khí...
Khi Triệu Chính Quốc đang sững sờ, ô tô đã được lái đến trước mặt ông ta.
Lúc này, Tiêu Sách cùng Thủy da cũng bước xuống xe.
Khi Tiêu Sách thấy Triệu Chính Quốc lần nữa, anh lập tức cảm thấy trạng thái của ông ta hiện tại và khi đó khác nhau một trời một vực.
Tiêu Sách lập tức ngây dại.
Bởi vì mặc dù anh chữa bệnh cho công cụ, nhưng cũng phải cần một khoảng thời gian để thân thể khôi phục. Thế nhưng không biết vì sao, mới chỉ có mấy ngày mà ông cụ đã có sức sống, làm anh cảm thấy vô cùng nghi hoặc...
.
“Cậu Tiêu, cuối cùng tôi cũng thấy cậu, cái mạng này của tôi là do cậu cứu, tôi không biết nên đền đáp ân tình này thế nào.”
Khi Tiêu Sách vừa mới bước xuống xe, Triệu Chính Quốc lập tức cười chào hỏi với Tiêu Sách.
Giọng của Triệu Chính Quốc đầy nội lực, không hề mang lại cho người ta cảm giác ông ta là người vừa khỏi bệnh. Tiêu Sách nhìn Triệu Chính Quốc gần trong gang tấc, anh càng thêm xác định cái người Triệu Chính Quốc này có chút không bình thường, ở tuổi này thì ông không thể nào khỏe mạnh như vậy.
Nhưng mà, Tiêu Sách chỉ nghĩ thôi, anh trả lời: “Ông Triệu, ngài quá khiêm tốn rồi, nếu như không có anh hùng bảo vệ đất nước như ngài, thì e là cũng không có một đất nước hòa bình và thịnh vượng như hôm nay.”
Ánh mắt của Tiêu Sách rất chân thành, những lời này của anh là phát ra từ nội tâm.
Mặc dù ở những năm tháng hòa bình này, mỗi quốc gia đều bận rộn phát triển kinh tế, nhưng bên ngoài ranh giới hòa bình vẫn có nhiều thể lực ngầm, có vô số cuộc đấu tranh, có nhiều anh hùng vô danh chết đi.
Nhưng mà đa số người thường đều không thể biết được, bọn họ an tâm hưởng thủ thế giới hòa bình và thịnh vượng này.
Thời bình mà còn như vậy, thì thời kỳ dựng nước nổi loạn kia còn thế nào?
Có thể nói, một nửa số người đầu quân đã chết trên chiến trường.
Thậm chí, có quân đội đã xông pha trận mạc, hy sinh vì tổ quốc, xương máu cũng không còn.
Mà ông cụ trước mắt này đã bò ra từ trong núi thi thể, ở thời kì đó chỉ vì mưu cầu của vô số người Hoa, người như thế đáng giá để tôn trọng.
Đây cũng là lý do trước đây Tiêu Sách ở trên máy bay quyết định thử điều trị cho Triệu Chính Quốc, trong khi anh cũng không chắc chắn rằng mình có thể làm được hay không.
“Ha hả, đều là chuyện đã qua, bây giờ tôi già rồi, thời kỳ thịnh thế này là thế giới của những người trẻ tuổi như các cậu...” Triệu Chính Quốc nghe Tiêu Sách nói vậy thì vô thức nở nụ cười, thế nhưng ông ta cũng không dám kể công mà chỉ cười ha ha nói.