"Mang giấy bút ra đây..." Tiêu Sách nhìn vẻ mặt tiếc nuối của ông cụ Triệu bèn lập tức mở miệng nói.
Triệu Mai Thi và ông cụ Triệu không rõ lý do, nhưng mà vẫn làm theo những gì Tiêu Sách nói. Mang giấy bút ra để trước mặt của người kia, sau đó lại trưng vẻ mặt ngờ vực muốn đợi xem thử rốt cuộc là anh đang muốn làm gì.
Tiêu Sách cầm lấy bút, từ từ tịnh tâm dung hợp giữa hình ảnh trên miếng da thú và hình ảnh của công pháp kế tiếp mà mình đã hình dung ra trước đó lại làm một, sau đó vẽ bản tương đối hoàn chỉnh ra giấy.
Trường Xuân công ở cấp độ càng sâu thì phải cần rất lớn tinh lực để hình dung ra, trước mắt thì Tiêu Sách lại không có thời gian nhiều như vậy, chỉ có thể vẽ lại những thứ mình hình dung được giao cho nhà họ Triệu.
Lúc đầu nhìn Tiêu Sách đi từng hình ảnh công pháp ra, Triệu Mai Nhi và ông cụ Triệu biết được đây là những gì mà người kia đã cảm nhận được.
Mặc dù là cảm nhận nhưng đó cũng là tư liệu quý báu.
Dù sao thì sự cảm nhận về phương thức tu luyện Trường Xuân công của một bậc thầy cao cấp vẫn hơn sự cảm nhận của bọn họ gấp mấy lần mà nói.
Nhưng mà lần theo hình vẽ ra càng lúc càng nhiều, vậy mà cuối cùng lại tiếp nối với hình ảnh công pháp trên miếng da thú. Đó là những hình ảnh công pháp mà trước giờ bọn họ đều chưa từng nhìn thấy lúc tu luyện Trường Xuân công.
Ngay lập tức, hai người đồng loạt kinh ngạc, ánh mắt cũng trở nên vô cùng kích động.
"Đây, đây là Trường Xuân công?"
Hai người đều có chút không thể tin được.
Tiêu Sách lại có thể chỉ dựa vào hình ảnh vẽ trên một tấm da thú mà có thể vẽ ra phần kế tiếp, kiểu năng lực vượt trội này thật sự là quá lợi hại rồi.
DN
"Lẽ nào cũng pháp mà cậu tu luyện chính là Trường Xuân công sao thầy Tiêu? Cho nên mới biết công pháp kế tiếp của nó?" Lúc này, ông cụ Triệu cuối cùng cũng mở miệng, kinh ngạc nói.
"Không, tôi chưa từng nhìn thấy Trường Xuân công, đây là lần đầu tiên. Chỉ là dựa vào năng lực của tôi thì tạm thời có thể hình dung ra được phần tiếp theo này. Nếu như muốn bổ sung thêm nhiều nữa thì phải cần tiêu hao một quãng thời gian dài, thật sự không thể làm liền ngay lập tức được..."
Tiêu Sách nhìn ông cụ Tiêu, chậm rãi nói.
"Cậu... Cậu vậy mà lại...".
Ông cụ Tiêu chỉ tay về phía Tiêu Sách, mặt co giật không thể nói được nên lời.
Không ngờ suy đoán ấy lại trở thành sự thật, vị thầy Tiêu là Tiêu Sách này lại thật sự có năng lực và kiến thức k hủng bố đến như vậy, chỉ nhìn thoáng qua Trường Xuân công thôi đã có thể trực tiếp vẽ ra phần kế tiếp của bộ công pháp này rồi. Thật sự là khiến ông cụ Triệu không biết nên diễn đạt trạng thái kinh ngạc này của mình như thế nào mới phải nữa.
Dù bản thân ông ta được mệnh danh là ông lớn trong quân đội ở tỉnh H, một người luôn rất bình tĩnh ngay cả khi đối diện với lực lượng hùng mạnh, nhưng
mà vẻ mặt lúc này cũng không thể nào giữ được nét bình thản như không đó nữa.
Chính là kiểu ở trước mặt người khác thì ông ta là một người chức cao vọng trọng, là kiểu mà người bình thường không thể nào chạm tới được. Hơn nữa, lại còn là một "hung thần" trên chiến trường, khắp cả người tỏa ra trường năng lượng mạnh mẽ đến mức người khác lúc đối diện với ông ta đều không dám nói chuyện lớn tiếng, chỉ vì bị trường năng lượng đó áp đảo tinh thần rất lớn.
Nhưng mà ở trước mặt Tiêu Sách, tất cả những hào quang của Triệu Chính Quốc đều không còn chút tác dụng nào nữa.
Lúc này, Triệu Chính Quốc lại như là học sinh tiểu học bình thường nhìn Tiêu Sách với ánh mắt cực kỳ sùng bái. Bởi vì, Tiêu Sách mang tới cho ông ta quá nhiều chấn động, thật sự là quá nhiều.