*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trước mắt thì đoàn đội của anh vẫn còn khá là lỏng lẻo, vốn dĩ không có một mô hình rõ ràng. Bây giờ ở thời điểm sơ khai của gầy dựng sự nghiệp chỉ có vài ba con mèo nhỏ, vốn dĩ không cần thiết phải lập mô hình rõ ràng. Nhưng mà sau này thành viên trong đoàn đội bắt đầu tăng lên thì dĩ nhiên Tiêu Sách phải xây dựng một mô hình rõ ràng.
Mà Thủy Da và người anh em khác trong quân đội là phải đảm nhận trách nhiệm bảo vệ sự an nguy cho toàn bộ công ty, dĩ nhiên cần phải có sự hỗ trợ của Phương Bác và Cố Minh.
Dù sao thì nếu như không có đủ sức mạnh để canh giữ bảo vệ của cải, đoạn đường từ Hoa Quốc tới Châu Phi này chỉ e là hải tặc thôi đã có thể dọa bọn họ điêu đứng rồi, chứ đừng nói tới chuyện đi tìm kiếm của cái gì gì đó.
Thực ra lần này đi tỉnh H, tiếp xúc được với nhà họ Triệu, nhận được rất nhiều thông tin liên quan tới hiệp hội người luyện võ. Tiêu Sách biết được chỉ có thể có được sức mạnh vũ lực đầy đủ thì mới có thể tiến vào giới thương nghiệp đỉnh cao của Hoa Quốc.
Chuyện này khiến Tiêu Sách đã mơ hồ nghĩ ra được một chút kế hoạch rồi.
+
Anh nhất định phải bồi dưỡng ra được một cao thủ trong giới luyện võ.
Huống chi anh còn có kinh nghiệm điều khiển bình, nếu như dùng phương pháp điều binh ra để đào tạo những cao thủ trong giới luyện võ kia thì chỉ e là sẽ tạo ra được một cao thủ rắn rỏi vô địch, tới lúc đó đừng nói là sát thủ gì đó, ngay cả cao thủ Hắc Bảng muốn tới giết mình thì cũng phải cân nhắc lại.
Dĩ nhiên, những chuyện này cũng chỉ là đang tưởng tượng ra mà thôi.
Lúc này, thế lực của Tiêu Sách rất rõ ràng, muốn phát triển thì chẳng mấy chốc sẽ không có cách nào đạt tới trình độ này.
Anh cần từ từ suy tính.
Nhìn Phương Bác đang lái xe ở phía trước, Tiêu Sách lập tức nói với người kia: "Trước tiên thì Thủy Oa sẽ theo hai cậu để làm quen với cơ chế hoạt động của công ty chúng ta, sau này chuyện an toàn của công ty thì sẽ giao cho Thủy Oa quản lý..."
"Không thành vấn đề gì cả anh Sách, anh yên tâm đi, anh em của anh thì cũng chính là anh em của em, em nhất định sẽ đối xử với Thủy Da như anh em tốt của mình..."
Phương Bác lộ ra một nụ cười khoái chí, sau đó quay đầu lại có hơi ngờ hoặc mà hỏi Tiêu Sách: "Anh Sách, hôm qua Úc Bội Hân tới tìm anh, chỉ là anh không có ở đây nên cô ta cũng không có nói lý do đến để làm cái gì."
"Úc Bội Hân?"
Nghe cái tên này, Tiêu Sách cũng có chút bất ngờ.
Anh và Úc Bội Hân có hẹn miệng với nhau sẽ đua xe, nhưng mà đó cũng là chuyện của tháng sau. Lần này Úc Bội Hân lại tới thăm sớm như vậy cũng khiến Tiêu Sách lấy làm lạ.
Nhưng mà nếu Úc Bội Hân đã không để lại lời nhắn nào thì dĩ nhiên cũng sẽ không có chuyện gì quan trọng, Tiêu Sách cũng không thèm để ý tới.
Chuyện hiện tại anh cần làm thật sự vô cùng nhiều, mà chuyện đua xe thì hoàn toàn không gấp, có thể từ từ bàn sau cũng được.
Giờ phút này, nhà nhà sáng đèn, toàn bộ đường phố đều lần lượt lên đèn.
Tiêu Sách giao Thủy Da lại cho Phương Bác và Cổ Minh xong, bản thân cũng tự mình đi tới công ty dược phẩm Tinh Quang.
Lần trước anh bị ma xui quỷ khiến như nào lại nhìn Cao Cấn Băng thành Thiên Diệp rồi ngủ luôn với người kia, không biết hiện tại Cao Cấn Băng rốt cuộc đang có tâm trạng như nào nữa.
Tiêu Sách cũng không phải là một người bạc tình bạc nghĩa, nếu chuyện này đã xảy ra, hơn nữa Cao Cẩn Băng cũng đã trở thành người phụ nữ của anh rồi thì dĩ nhiên là anh muốn chịu trách nhiệm với cô ấy.
Chỉ là, anh lại lần lượt có quan hệ xác thịt với vài cô gái khác rồi, hơn nữa trong lòng vẫn còn bóng hình của dì Tô, chuyện này khiến Tiêu Sách vốn biết rõ nên xử lý mối quan hệ với Cao Cấn Băng như nào...
Chỉ có thể, đi một bước thăm dò một bước thôi.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Tiêu Sách lại có hơi rối loạn một chút, cũng không biết nên làm thế nào để vào trong dược phẩm Tinh Quang nữa.
Lúc này đã là ban đêm, khu làm việc của dược phẩm Tinh Quang đã không còn ánh đèn nữa rồi, chỉ còn vài căn ký túc xá của nhân viên ở lầu trên là vẫn còn ánh đèn lấp lóe.
Lúc nhìn thấy bên phía ký túc vẫn còn sáng đèn, Tiêu Sách khẽ cong khóe môi nở nụ cười.
Cũng không biết Thiên Diệp như nào rồi, nghĩ tới đây Tiêu Sách lại nhấc chân chạy về phía phòng của Thiên Diệp.
Mặc dù Thiên Diệp không có thừa nhận là thích Tiêu Sách, nhưng mà qua mấy lần tiếp xúc với nhau thì Tiêu Sách biết rõ thực ra Thiên Diệp là ngại mất mặt, hoặc là trong lòng có quá nhiều gánh nặng nên mới không muốn thừa nhận giữa cả hai là quan hệ như thế.