Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 5: 5: Đại Ca Em Sai Rồi





Lý Cát Xương đặt đồ bấm móng tay trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn Phương Bác, cười nói: "Tới cũng rất nhanh nha, yên tâm, bạn gái của mày không sao đâu.

Nếu mày mang đồ tới rồi thì giao cho tao, tao sẽ lập tức thả cô ấy ra ngay."
"Còn không thì, nơi này của tao có nhiều anh em như vậy, chắc chắn có thể giúp mày tiếp đãi cô ấy thật tốt."
"Lý Cát Xương, mày muốn chết sao?" Phương Bác tức giận hét lên, nhưng không dám manh động.
Dù tự tin và kiêu ngạo đến đâu, anh ấy cũng không nghĩ mình có thể đánh bại mười mấy người cùng một lúc.

Ánh mắt anh ấy chuyển động rất nhanh, thầm suy nghĩ phải làm thế nào để cứu được bạn gái ra.
Lý Cát Xương không chút hoang mang, bộ dạng bề trên cao quý nhìn Phương Bác.
Sắc mặt Phương Bác u ám, cuối cùng chỉ có thể cắn răng nói: "Tao có thể giao đồ cho mày, nhưng phải thả bạn gái tao ra trước đã!"
"Ha ha, Phương Bác, mày cho rằng tao bị ngốc à? Trước tiên giao đồ ra đây, sau đó bạn gái mày đương nhiên sẽ trả lại cho mày, Lý Cát Xương tao cũng có danh dự mà, đã nói là sẽ làm."
Phương Bác nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng chỉ có thể móc từ trong ngực ra một vật đen thui, giống như một khúc gỗ mục, lưu luyến không rời nhìn thoáng qua.
Tiêu Sách cũng tò mò nhìn thứ đó, muốn xem đồ vật mà Lý Cát Xương không tiếc bất cứ giá nào bắt cóc bạn gái của Phương Bác, rốt cuộc là bảo vật gì.

Anh vừa nhìn thấy vật này, đôi mắt lập tức sáng lên, vẻ mặt như đang trầm ngâm suy nghĩ gì đó.
Nhưng anh cũng không nói gì, Phương Bác đành giao miếng gỗ đen trong tay cho Lý Cát Xương.
Phương Bác cắn răng nói: "Đã giao đồ rồi, nhanh thả bạn gái tao ra!"
Lý Cát Xương lấy được miếng gỗ đen, tức khắc đứng dậy cười ha ha.
Anh ta vỗ vỗ tay, đột nhiên một cô gái bước ra từ từ phía sau nhà máy.

Vẻ ngoài của cô rất khá, dáng người cũng đẹp, chỉ là trên mặt có một vết sẹo.
Phương Bác nhìn thấy cô, trong mắt hiện lên sự kích động, chạy nhanh lại ôm lấy cô vào trong ngực.
Anh ấy oán hận nhìn qua Lý Cát Xương, lại thấy Lý Cát Xương vẫn đang nghiêm túc nhìn chằm chằm miếng gỗ đen, cắn răng nói: "Linh Linh, không sao rồi, chúng ta về nhà thôi..."
"Tiêu Sách, chúng ta đi thôi."
Tiêu Sách cười nhạt, nói: "Không cần vội, cậu là người anh em của Tiêu Sách tôi, đồ vật của cậu không phải ai cũng có thể lấy, phải làm cho bọn họ nhớ kỹ một chút."
Nói xong, Tiêu Sách lướt qua Phương Bác, đi về phía Lý Cát Xương.
Thấy vậy, đột nhiên Phương Bác thay đổi sắc mặt, nhanh chóng nói nhỏ: "Tiêu Sách, anh đừng kích động, bọn họ nhiều người quá, đồ vật kia mất rồi cũng không sao..."

Tiêu Sách cười nhạt một tiếng, tiếp tục đi về phía Lý Cát Xương.
Hành động của anh lập tức thu hút sự chú ý của đám côn đồ trong khu nhà máy, tất cả đều vây quanh lại đây, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Sách, giống như chỉ cần anh có động thái khác lạ nào sẽ lập tức xông lên bắt giữ.
Nếu là một người bình thường, bị vây quanh bởi mười mấy tên côn đồ với gậy gộc sáng bóng trong tay, xăm trổ đầy người hình hổ gầm sói tru, chỉ sợ là sẽ sợ hãi mà ngã quỵ xuống đất, ôm đầu từ bỏ chống cự.
Nhưng khóe miệng Tiêu Sách lại nở một nụ cười nhàn nhạt, coi bọn họ như không tồn tại, một tay đút túi, một tay thì chơi đùa mấy viên đá nhỏ, tiếp tục đi về phía Lý Cát Xương.
Lý Cát Xương thấy vậy, thản nhiên phất tay nói: "Thằng nhóc này muốn đi tìm cái chết, các anh em cứ tiếp đãi anh ta thật tốt, sau đó ném vào nhà vệ sinh phía sau đi!"
Sau khi anh ta nói xong, mười mấy tên côn đồ đột nhiên cười rộ lên, đi về phía Tiêu Sách.
Khóe miệng Tiêu Sách cong lên, nhưng anh không hề hoảng sợ khi bị vây kín, mắt thấy sắp bị gậy gỗ đánh tới, hòn đá nhỏ trong tay anh nhất thời giống như viên đạn trực tiếp bắn ra.
Bụp bụp bụp bụp bụp!
Sau khi vài tiếng động rất nhỏ này vang lên, năm thanh niên đứng gần Tiêu Sách nhất đột nhiên ôm ngực, rên lên ngã xuống đất, gậy gỗ trong tay cũng cùng lúc rơi xuống.
Tình huống đột ngột này khiến tất cả mọi người đều kinh hãi.
Mà lúc này, Tiêu Sách lại di chuyển, dưới chân anh vừa trượt một cái đã lập tức nhảy vào bên trong đám người, vươn tay đoạt lấy gậy gỗ trong tay một tên côn đồ, sau đó hất nhẹ một cái, tên côn đồ ngã xuống đất.
Đồng thời, hai chân anh đạp sang hai bên, đá bay hai tên côn đồ ra ngoài.
Sau đó, gậy gỗ trong tay Tiêu Sách vung vẩy, giống như có được một sinh mạng bình thường, như một con rắn thần phun ra nuốt vào, trong lúc đó một người hét thảm ngã xuống đất, trong khoảng thời gian ngắn cũng không đứng dậy được.

Tiêu Sách giống như chỉ đang đi dạo bình thường, từ đầu đến cuối một bàn tay luôn đút trong túi, nhanh chóng hạ gục hơn một nửa mười mấy tên côn đồ.
Những tên còn lại thấy tình hình không ổn, nhanh chân bỏ chạy, không muốn theo gót mấy anh em bị đánh bầm dập kia.
Đồng thời, trong mắt những người đang đứng cũng tràn ngập sự sợ hãi, da đầu tê rần, dùng một ánh mắt giống như đang nhìn quái vật để nhìn Tiêu Sách.
Ngay cả Phương Bác, lúc này cũng đang trợn mắt há hốc miệng nhìn Tiêu Sách.
"Tiêu Sách...!Không, anh Sách! Anh...!anh như vậy là..."
Phương Bác lắp bắp không nói được một câu trọn vẹn, chỉ cảm thấy mình giống như đang nằm mơ.
Trước đó không lâu, khi Tiêu Sách đi theo, anh ấy còn lo lắng rằng sẽ không có cách bảo vệ cho Tiêu Sách khi gặp nguy hiểm.
Nhưng bây giờ anh ấy đã biết được, Tiêu Sách có chỗ nào cần anh ấy che chở cơ chứ, đám côn đồ ở trước mặt Tiêu Sách so ra còn không bằng với mấy bạn nhỏ ở nhà trẻ.
Giống như những cái chai trong trò chơi bowling, lăn bóng tới là ngã, hơn nữa còn ngã rạp một đống!
Tất nhiên, không phải do bọn họ quá yếu, mà là Tiêu Sách quá mạnh.
Lúc này rốt cuộc Phương Bác cũng biết lúc trước bị người ta đuổi theo, những người đó đột nhiên ngã xuống căn bản không phải là do bị khí thế của anh ấy dọa sợ, mà là Tiêu Sách đã ra tay.
Anh ấy hít sâu một hơi, giống như một lần nữa được quen biết Tiêu Sách, nhưng nhìn thấy vẻ mặt khó coi, ánh mắt lộ ra sợ hãi của Lý Cát Xương, anh ấy lại cảm thấy rất sảng khoái.
Vẻ mặt của Tiêu Sách lúc này vẫn không thay đổi, anh vẫn đang tiến về phía của Lý Cát Xương.
Sắc mặt của Lý Cát Xương đã trở nên vô cùng méo mó, đột nhiên xoay người muốn bỏ chạy.
Tiêu Sách cười lạnh một tiếng, ném gậy gỗ trong tay mình, chính xác rơi vào lưng của anh ta, làm cho anh ta ngã xuống đất.

Lúc này Tiêu Sách mới chậm rãi đi qua, kéo Lý Cát Xương đứng lên, thản nhiên nói: "Anh chạy vội như vậy làm gì? Anh còn chưa trả lại đồ cho anh em tôi đâu."
Lý Cát Xương vẻ mặt kinh hãi, lúc này làm sao dám phản kháng, nhanh chóng giao ra mảnh gỗ đen, run rẩy nói: "Đại ca! Em sai rồi, em có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, đồ vật này em trả lại cho bọn anh, em sai rồi."
Tiêu Sách cười nhạo một tiếng, đầu tiên là nhận lấy miếng gỗ đen, sau đó lạnh lùng nói: "Chỉ cần trả lại đồ là xong à? Không cần quỳ xuống nói xin lỗi sao?"
Sắc mặt Lý Cát Xương thay đổi, nhất thời trên mặt thoáng qua sự câm nín, nhưng cuối cùng vẫn mềm nhũn quỳ xuống.
"Anh Bác...!Em sai rồi, anh là người lớn có lòng bao dung lớn hãy tha thứ cho em đi, em không dám nữa.

Từ nay về sau, anh chính là đại ca, đại ca ruột thịt của em!"
Phương Bác thấy Lý Cát Xương quỳ xuống giải thích với mình, trong lòng cảm thấy cực kỳ hả giận.
"Mẹ nó, đáng khinh!"
Anh ấy đạp Lý Cát Xương một cái làm anh ta ngã xuống đấy, nhổ nước bọt về phía anh ta.
Trút giận xong, anh ấy hào hứng nói: "Anh Sách, chúng ta đi thôi."
Tiêu Sách mỉm cười gật đầu, không hề quan tâm đám người Lý Cát Xương, cùng Phương Bác rời khỏi nhà máy.
Chờ sau khi rời khỏi nơi đó, Tiêu Sách mới lấy miếng gỗ đen kia ra.
Anh nhìn Phương Bác một cách nghiêm túc nói: "Tiểu Bác, tôi có thể hỏi cậu, đồ vật này...!cậu lấy được từ đâu không?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.