*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.- Lộ Bá mỉm cười đầy gian ác, sau đó ra lệnh cho Phương Bác và Cố Minh.
"Dừng tay, mau thả con tin ra, nếu không tôi sẽ nổ súng."
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, bên ngoài đám người chợt vang lên một giọng nữ lảnh lót.
Lộ Bá ngoảnh đầu nhìn.
Vừa nhìn đã thấy một cô gái mặc đồng phục cảnh sát, anh ta chợt cau mày, nhưng cũng không hề hoảng hốt.
Nhưng lúc anh ta nhìn rõ dáng vẻ của cảnh sát nữ đó, anh ta lập tức ngẩn người ra.
Nếu như là cảnh sát khác đến, Lộ Bá sẽ không thèm quan tâm, dù sao thì băng nhóm Triệu Quân là tổ chức ngầm lớn nhất thành phố Giang Lăng, bên trong cũng có người đứng sau.
Nhưng lúc Lộ Bả nhìn rõ cảnh sát lại là Tống Chỉ Vân, như thế khiến Lộ Bá cũng khó giải quyết.
Có lẽ người khác không biết xuất thân cụ thể của Tống Chỉ Vân, nhưng Lộ Bá là người bên cạnh ông Triệu nên anh ta rất rõ, ông nội của Tổng Chỉ Vân chính là ông lớn của khu quân sự tỉnh giáp ranh.
Đừng nói là anh ta, cho dù là ông Triệu hay ông lớn của cả thành phố Giang Lăng này cũng không dám đấu với ông nội của Tổng Chỉ Vân, phải nể mặt Tống Chỉ Vân.
Ngộ nhỡ chọc phải Tống Chỉ Vân, ông cụ Tống nổi giận sẽ đưa quân san bằng hết các tổ chức ngầm của cả thành phố Giang Lăng này, chuyện này cũng không phải không thể.
Hơn nữa, dựa vào những nguồn tin có được, anh ta biết ông cụ Tống vô cùng quan tâm đ ến cháu gái yêu quý này, trong ngành cảnh sát cũng ít ai dám trêu chọc cháu gái của ông ta.
Bỗng chốc, Lộ Bả hơi do dự, anh ta suy nghĩ nên xử lý chuyện này thế nào.
Không chỉ Lộ Bá hơi sững sờ, ngay cả Tiêu Sách đang bị Lộ Bá uy hiếp sau khi thấy cảnh sát là Tống Chỉ Vân, anh cũng ngẩn ra, không biết phải nói gì.
"Mẹ kiếp, mình chỉ tính lúc đầu, nhưng lại không tính đến lúc cuối..."
Nếu anh biết lần này Tống Chỉ Vân sẽ đến, anh đã chạy từ lâu, sao có thể ở đây dây dưa với Lộ Bá được.
Tống Chỉ Vân vô tình trao thân cho anh trong phòng giam cục cảnh sát, trong lòng cô căm thù anh bao nhiêu, Tiêu Sách biết rất rõ, sợ là cô đang rất muốn lột da rút xương anh.
Nhưng Tiêu Sách cũng không lo lắng lắm.
Trước mắt, anh chính là "con tin", anh đang là người yếu thế, cho dù Tống Chỉ Vân có đến cũng không thay đổi được sự thật này.
"Bỏ dao trong tay anh xuống, nếu không thì tôi nổ súng đó..."
Tống Chỉ Vân nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lộ Bá nói.
Cùng lúc đó, Tống Chỉ Vân nhìn về phía người đang bị Lộ Bá uy hiếp, cô thấy hơi quen quen, chỉ là lúc này con tin đang đưa lưng về phía cô, khiến cô không thể nào nhìn rõ được.
Lúc Tống Chỉ Vân chĩa súng vào Lộ Bá, con dao trong tay Lộ Bá khẽ run lên.
Ngay lúc này, trong lòng Lộ Bá quả thật rất do dự.
Nếu bây giờ thả Tiêu Sách, vậy chẳng phải mấy chục anh em của mình đã đánh uổng công rồi sao?
Hơn nữa nếu chuyện này đồn ra ngoài, đừng nói là uy danh của anh ta, cho dù là uy danh của băng nhóm Triệu Quân cũng sẽ bị hủy hoại, điều này khiến Lộ Bá không thể không cân nhắc.
Nhưng nếu không bỏ dao xuống, Lộ Bà cũng không chắc, cô nàng Tống Chỉ Vân này có nổ súng trong lúc anh ta lơ là hay hông.
Trước nguy cơ này, Lộ Bá cảm thấy anh ta không cần thiết phải mạo hiểm.
Hơn nữa, đảm côn đồ đánh nhau, dù bị bắt vào trại tạm giam, nhốt mấy ngày cũng thả ra thôi, cần gì phải liên lụy đến tính mạng của mình chứ...
Nháy mắt, Lộ Bá đã suy nghĩ thông suốt...
Nhưng chưa đợi Lộ Bá bỏ dao găm xuống, Tiêu Sách đã ra tay rồi...
Là một người từng làm lính đặc chủng, sự sỉ nhục lớn nhất chính là bị người ta bắt làm tù binh.
Còn bây giờ, tuy Tiêu Sách nói mình cố ý làm tù binh, nhưng chắc chắn anh cũng sẽ không tha cho Lộ Bả.
Hơn nữa, Lộ Bá cũng không phải loại người tốt đẹp gì, đánh cũng đã đánh rồi.
Lúc Tiêu Sách thoát khỏi sự khống chế của Lộ Bá, Lộ Bá đã cảm nhận được sát khí trên người Tiêu Sách, đồng tử co rút, anh ta lập tức bày ra dáng vẻ phòng vệ.
Đáng tiếc, thực lực của anh ta quá yếu so với Tiêu Sách.
Hai bàn tay Tiêu Sách như hai chiếc kìm sắt, trực tiếp kẹp lấy dao găm của Lộ Bá vung tới, sau đó ra sức "răng rắc" một tiếng, hai cánh tay của Lộ Bá cứ như thế rủ xuống hai bên.
Gãy xương, hơn nữa là gãy nát xương, dù có chữa khỏi, cũng không thể dùng sức, đồng nghĩa với việc bị tàn phế.
Mọi chuyện đều xảy ra trong chốc lát, khiến Tổng Chỉ Vân không kịp phản ứng trở lại.
"Dừng tay, anh lại dám hành hung người khác trước mặt tôi..."
Vào lúc Lộ Bá kêu gào thảm thiết, cơ thể đau đớn run lên bần bật, vẻ mặt đầy căm hận nhìn về phía Tiêu Sách, lúc này Tống Chỉ Vân mới kịp phản ứng trở lại, lập tức quát to.
"Hả? Tiêu Sách! Lại là anh, anh lại dám hành hung trước mặt tôi, lần này bị tôi bắt tại trận..."
Lúc này cuối cùng Tống Chỉ Vân cũng nhận ra Tiêu Sách, cô lập tức sửng sốt, sau đó lộ vẻ căm hận nói.