"Giám đốc Mạc Vân, ở đây là công ty, không phải là nơi anh muốn đuổi ai thì đuổi! Anh đừng tưởng có Mạc phó tổng là chủ của anh chống lưng cho anh, anh có thể muốn làm gì thì làm!"
Lúc này, Trầm Y mở lời nói.
Mạc Vân nghe thấy thì hừ một tiếng, đáp: "Vậy tôi cho các người xem thử ở trong công ty này, có phải Mạc Vân tôi muốn đuổi ai thì đuổi không! Đừng nói anh ta chỉ là một bảo vệ cỏn con, cho dù là giám đốc bộ phận như em, chỉ cần Mạc Vân tôi nói một câu cũng có thể đuổi được!"
Nói xong, anh ta lạnh lùng cười một tiếng, trong mắt tràn đầy sự uy hiếp.
Ngược lại không hề vội vàng gọi điện thoại tiếp, mà là nhìn Trầm Y nói: "Trầm Y, tôi đã nể mặt em, nhưng trong thời gian dài như vậy em vẫn lạnh nhạt với tôi, đã tiêu hao hết sự nhẫn nại của tôi! Tôi biết tình trạng của bố mẹ em, bây giờ tôi cho em hai sự lựa chọn, một là đi ăn cùng tôi, hai là em với anh ta cùng thu dọn đồ đạc cút đi! Nếu em đã biết chú của Mạc Vân tôi là phó tổng tài, vậy thì phải biết rằng, tôi có khả năng này!"
Dứt lời, anh ta kiêu căng nhìn Trầm ĩ, không thèm nể mặt chút nào, vẻ mặt ra vẻ em tốt nhất hãy thức thời đi.
Trầm Y nghe xong, quả thật vẻ mặt cũng khẽ thay đổi, trở nên hơi khó coi.
Nhưng Tiêu Sách bên cạnh thì bỗng nhiên vỗ tay bôm bốp, sau khi thu hút sự chú ý của Mạc Vân, Tiêu Sách vừa cười vừa nói: "Ghê gớm thật, không ngờ mới ngày thứ hai đi làm tôi đã bị đuổi rồi, hay thật! Nhưng không cần phiền anh phải dùng đến quan hệ, tôi tự xin nghỉ việc là được."
Dứt lời, Tiêu Sách lấy điện thoại ra.
Vẻ mặt Mạc Vân mỉa mai, thản nhiên đáp: "Coi như anh biết thức thời, biết tự đi xin từ chức, đỡ phải bị đuổi ra khỏi cửa lại mất mặt!"
Tiêu Sách mỉm cười nhìn anh ta một cái, cũng không nói gì, trực tiếp gọi điện thoại cho Cao Cấn Băng.
"Tiêu Sách? Anh tìm tôi có chuyện gì, tôi đang ở trong phòng thí nghiệm, có chuyện gì thì nói mau." Rất nhanh, giọng nói lạnh lùng của Cao Cấn Băng vang lên.
Tiêu Sách thản nhiên đáp: "Bà chủ, tôi cũng không muốn làm phiền cô nghiên cứu, nhưng có lẽ tôi không thể nào tiếp tục làm việc cho cô được nữa, bởi vì có một giám đốc bộ phận tài chính tên là Mạc Vân, anh ta nói
muối đuổi tôi, anh ta còn nói anh ta có một người chú là phó tổng tài của công ty, chỉ cần một câu nói là có thể muốn đuổi ai thì đuổi, tổng tài cũng không cản được! Tôi muốn hỏi bà chủ thử, nếu tôi bị đuổi, vậy thì sẽ không phát sinh tiền phạt vi phạm điều khoản trong hợp đồng đúng không? Vậy có phải tôi có thể đi rồi? Đúng rồi, Mạc Vân đó còn nói, muốn đuổi luôn cả giám đốc bộ phận nhân sự là Trầm Y, trừ khi giám đốc Trầm chịu đi ăn tối cùng với anh ta..."
Anh vừa dứt lời, trong loa điện thoại chợt im lặng, có thể thấy Cao Cấn Băng phút chốc vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Còn Mạc Vân nghe xong, bỗng nhiên lại cảm thấy không đúng lắm.
Anh ta vội vàng nói: "Anh nói chuyện điện thoại với ai vậy? Tôi nói cho anh biết, cho dù anh có gọi cho giám đốc bộ phận bảo vệ cũng vô ích, hôm nay anh phải cút đi chắc rồi, gọi điện cho ai nhờ giúp đỡ cũng vô ích thôi!"
Tiêu Sách nghe xong, lại nói vào trong loa: "Bà chủ, cô cũng nghe thấy rồi.
chứ? Anh ta nói tôi gọi điện cho ai cũng vô ích, xem ra tôi sắp bị đuổi ra khỏi cửa rồi, vậy tôi không làm phiền bà chủ nữa, sau này bà chủ tự chú ý giữ gìn sức khỏe, chúng ta sau này nghìn trùng xa cách, không hẹn gặp lại..."
"Được rồi, đừng diễn với tôi nữa, đưa điện thoại cho giám đốc Mạc...!Mạc gì đó đi!" Cao Cẩn Băng trực tiếp vạch trần vở kịch của Tiêu Sách, giọng nói lạnh lùng lại vang lên.
Tiêu Sách bật cười khanh khách, nhìn Mạc Vân nói: "Giám đốc Mạc, bà chủ của tôi muốn nói chuyện với anh."
Vẻ mặt Mạc Vân chợt thay đổi, nhưng không nghe điện thoại, mà lại lạnh lùng đáp: "Bà chủ của của anh? Bà chủ anh là ai? Nếu anh đã là bảo vệ của công ty, vậy bà chủ của anh thì chỉ có một người!"
"Đúng đó, chính là người đó!" Tiêu Sách cười đáp.
"Không thể nào!" Vẻ mặt Mạc Vân bỗng nhiên thay đổi.
2
.