Sau đó bà ta buồn bực nói với hai mẹ con Trầm Y: “Có nghe thấy không? Mau đưa chứng minh thư đây, tôi có việc gấp phải đi làm, sau này tìm hai người xử lý chuyện này sau!”.
Trầm Y cắn cắn môi, nhưng cuối cùng vẫn để lại chứng minh thư của mình.
Rất nhanh đám người đã giải tán.
Sắc mặt của hai mẹ con Trầm Y đều không tốt lắm.
Mẹ Trầm cũng không còn tâm trạng để đi dạo trong vườn hoa nữa, thở dài một tiếng nói: “Tiểu Y, đều do mẹ, nếu không phải mẹ xuất thần thì hôm nay sẽ không xảy ra chuyện này.
Ôi, tại sao gần đây nhà chúng ta lại xui xẻo như vậy, bệnh của bố con còn chưa khỏi, bây giờ lại gặp phải chuyện này, sáu mươi vạn đó, sao chúng ta đền nổi! Đây là muốn ép chết nhà chúng ta mà!”
Trầm Y nghe thấy, cắn chặt môi, nói: “Mẹ! Mẹ yên tâm đi, nếu như thật sự phải đền, con cũng sẽ nghĩ cách để đền!”
“Con đến thế nào? Bây giờ bệnh của bố con cũng là một cái động không đáy, vốn dĩ áp lực của con đã rất lớn rồi, sáu mươi vạn này chúng ta có bản máu cũng không đền nổi!”
Nói xong, mẹ Trầm lại bật khóc nức nở.
Trầm Y mau chóng ôm lấy vai mẹ mình, nhẹ nhàng an ủi bà ấy.
Nhưng trong khoảnh khắc này, không chỉ mẹ Trầm, mà đến Trầm Y cũng thấy bế tắc.
Cô không hiểu tại sao số mình lại khổ như vậy, số phận thê thảm như vậy.
“Hai người sao vậy?” Vào lúc này, giọng của Tiêu Sách đột nhiên truyền đến từ phía sau.
Tiêu Sách nhìn hai mẹ con Trầm Y với ánh mắt kỳ lạ.
Mới hai mươi phút không gặp thôi mà, hai người họ sao giống như đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên bật khóc thế.
Trầm Y nghe thấy giọng của Tiêu Sách, mau chóng đứng dậy.
Trong phút chốc, cô đã gần như quên mất chuyện sáu mươi vạn, lo lắng nói: “Tiêu Sách, bố...!bố tôi sao rồi?”
Tiêu Sách mỉm cười, gật gật đầu nói: “Không sao rồi.”
Nghe thấy lời của Tiêu Sách, Trầm Y ngây ra.
Vốn dĩ cô còn đang cố gắng không khóc, đột nhiên che miệng bật khóc lên, khiến mẹ Trầm không hiểu ra sao.
Đến bây giờ bà ấy vẫn chưa biết Tiêu Sách ở lại phòng bệnh là vì để chữa bệnh cho bố của Trầm Y.
Bà ấy còn tưởng rằng sau khi nhìn thấy Tiêu Sách, Trầm Y tìm được người có thể giải bày nên mới đột nhiên không còn kiên cường nữa mà bật khóc, bà ấy mau chóng an ủi cô, không nhịn được mà nhìn Tiêu Sách một cái.
Sau khi Trầm Y khóc một lúc, cô mới lau nước mắt đi, trả lời câu hỏi của Tiêu Sách, kể chuyện đã xảy ra lúc nãy với anh.
Tiêu Sách nghe thấy, đầu mày cũng nhíu lại.
Vào lúc này, đến Tiêu Sách cũng cảm thấy trong thời gian này Trầm Y đúng là hơi xui xẻo, chỉ là đi dạo trong vườn hoa bệnh viện mà cũng có thể xảy ra chuyện như vậy.
Anh chỉ có thể an ủi nói: “Chuyện này sau này xử lý sau, sẽ có cách thôi! Cố lên thăm bố cô trước đi.”
“Đúng, đúng!” Trầm Y phản ứng kịp, mau chóng kéo tay mẹ mình đi lên tầng.
Tiêu Sách không đi lên cùng, bởi vì anh biết bố Trầm vừa tỉnh lại, Trầm Y và mẹ Trầm chắc chắn có rất nhiều chuyện muốn nói với ông ấy, một người ngoài như anh tránh đi thì tốt hơn.
Anh chỉ gửi tin nhắn cho Trầm Y, bảo cô đừng nói chuyện anh chữa trị cho bố Trầm với bất kỳ ai.
Sau đó, anh nghĩ nghĩ rồi trở về toà nhà Dược phẩm Tinh Quang.
"Tổng tài vẫn chưa rời khỏi phòng thí nghiệm sao?”
.