Lực rất lớn, đâm thẳng vào chiếc xe tải ngang ngược nằm trên đường, mở ra một con đường, Hoàng Mãnh trên chiếc Bentley nắm lấy cơ hội, lập tức khởi động xe, chạy trốn theo con đường vừa được khai thông.
Mấy chục người áo đen thấy vậy thì mặt biến sắc, nghiến răng đuổi theo.
Còn bên kia, chiếc xe tải của Tiêu Sách đã phá được trở ngại nhưng chính nó cũng bị đâm cho tan nát, động cơ rồ lên được hai tiếng rồi tắt ngóm.
Tiêu Sách lập tức mở cửa nhảy ra khỏi chiếc xe tải, thoắt cái đã chạy tới chiếc Bentley cách đó mấy trăm mét, nhịn không được giở ra cái nhìn khinh thường.
“Thằng nhóc này, chạy trốn cũng nhanh phết nhi...”
Tiêu Sách nói thầm một câu, liếc qua những người mặc áo đen đang vây lấy anh, mắt hơi nheo lại.
Anh không lựa chọn chạy trốn, vì anh biết, ở trên đường quốc lộ bằng phẳng này quay lưng lại với kẻ địch là rất nguy hiểm, nếu đối phương có súng thì anh chính là một tấm bia bắn sống.
Hơn nữa, chạy trốn cũng không phải phong cách của Tiêu Sách.
Anh dùng bộ đàm bảo Thiên Diệp lái xe quay lại đón mình, rồi ngang nhiên lao tới mấy tên áo đen đó.
Mấy người áo đen lúc này tràn ngập phẫn nộ, bọn chúng hao tổn biết bao sức lực và chi phí mới bố trí được màn phục kích đêm nay, chỉ chút nữa là xe của Cao Cấn Bằng đã bị đập vỡ, sẽ bắt sống được Cao Cấn Băng.
Ấy thế mà lại bị Tiêu Sách, người bọn chúng luôn coi thường phá hoại, nhìn thấy chiếc xe mở đường đi xa, bọn chúng đem tất cả căm phẫn trút lên Tiêu Sách.
Bọn chúng nghiến răng, dùng gậy, mã tấu trong tay hung hăng bổ về phía Tiêu Sách, muốn lấy mạng Tiêu Sách cho hả cơn giận.
Tiêu Sách bình tĩnh đối mặt với gậy và mã tấu đang bổ về phía mình, anh chỉ cần di chuyển một chút là có thể né tránh mọi thứ một cách dễ dàng.
Anh xuất quyền rất nhanh, thoắt cái, một tên áo đen bay ra ngoài, rơi mạnh xuống đường.
Sau đó, Tiêu Sách giơ tay, nhấc chân, từng đòn rất nhanh hướng vào bốn, năm tên áo đen khiến toàn bộ bọn chúng bay ra ngoài, bọn chúng không thể ngăn được một đòn nào của anh.
Nhưng lúc này, những tên áo đen vọt tới trước mặt anh ngày càng đông.
Tiêu Sách hừ lạnh một tiếng, đang muốn xông lên hạ đo ván mấy tên này thì một tiếng “kết” truyền đến, bọn người áo đen sợ đến mức chạy thật nhanh.
Là chiếc Bentley do Hoàng Mãnh cầm lái, quay trở lại đón anh.
“Mau lên xe!”
Thiên Diệp nhanh tay mở cửa ra, hô to.
Tiêu Sách cười nhạt, lùi lại, chui thẳng vào trong xe, Hoàng Mãnh nhấn chân ga, chiếc Bentley ngay lập tức tháo chạy, chỉ trong chốc lát đã bỏ xa bọn người áo đen.
Tiêu Sách ngồi ở ghế lái phụ, nhìn Cao Cấn Băng, thấy cô ấy không có vấn đề gì thì mới yên lòng.
“Tiêu Sách, anh không sao chứ?” Thiên Diệp đột nhiên mở miệng nói.
Tiêu Sách lắc lắc đầu: “Tôi không sao...”
Nói xong, anh nhìn thoáng qua vẻ mặt khẩn trương của Hoàng Mãnh, bình tĩnh nói: “Anh lái xe cẩn thận một chút, không khéo chúng tôi chưa bị kẻ thù tiêu diệt mà đã bị anh giết rồi đấy! Vừa rồi anh di chuyển đến đó, chỉ thiếu chút nữa thôi là đâm phải người tôi rồi, nếu không phải tôi phản ứng nhanh tránh đi chỗ khác thì bây giờ đã nằm ở đó! Anh không cố ý đấy chứ?”
Hoàng Mãnh nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng: “Hay là đổi cho anh lại nhé? Kính xe bị đập vỡ thành ra như vậy, không hề thấy rõ mặt đường, tôi lại được như vậy đã là tốt lắm rồi!”
Tiêu Sách nghe thế thì nhếch mép cười: “Kính xe vỡ nát không thấy rõ đường? Không phải rất dễ giải quyết à? Đập vỡ hết kính đi là xong?
Nói xong, Tiêu Sách mượn gậy của Thiên Diệp, thản nhiên nói: “Tấp xe vào lề!”
Hoàng Mãnh hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn dừng xe lại, lạnh nhạt nói: “Đừng trách tôi không nói cho anh biết, chiếc xe này được chế tạo đặc biệt, kính xe đều có độ chống đạn cao, vừa rồi nhiều người như thế đập trong hai phút còn chưa vỡ, anh đừng khoe sức khoe tài mà làm tốn thời gian của chúng tôi, nếu như bọn chúng đuổi kịp thì đều là trách nhiệm của anh đấy!”
Tiêu Sách nghe vậy thì nhìn anh ta với ánh mắt khinh thường rồi vung gậy trong tay lên, đập vào tấm kính chắn gió phía trước.
Tấm kính vốn đã bị nứt ra thành những đường vẫn mảnh, dưới cây gậy của Tiêu Sách nó bỗng trở nên giống như một tờ giấy, ào một phát, toàn bộ tấm kính vỡ nát..