Thiết Huyết Đại Minh

Chương 122-1: Cuộc chiến dữ dội



Lưu tặc giơ cao binh khí và ngọn đuốc lên giống như đàn kiến đen nghìn nghịt cuốn tới, hơn ngàn biên quân trên tường nam đã loạn thành một đoàn, tuyệt đại đa số biên quân trong số này cũng đều là tân binh mới chiêu mộ, bọn họ cơ bản chưa từng chiến đấu bao giờ, cho nên khi ở Yêm Át Hải đã xông lên tân công khiến cho 3000 kỵ binh Mông Cổ suy sụp rồi.

Mặc dù lưu tặc không hùng mạnh bằng kỵ binh Mông Cổ, nhưng lưu tặc đông người, bất chợt thấy lưu tặc chen chúc như vậy kéo tới khó tránh sinh lòng e ngại.

- Đừng sợ, mọi người hãy nghe ta nói.

Một Thiên tổng cao lớn khôi ngô đang đứng ở lỗ châu mai khàn giọng thét lên:

- Lưu tặc chẳng qua chỉ là một đám người ô hợp không chịu nổi một trận đâu, mọi người chỉ cần tiểu một bãi quay trở về, mọi người sẽ vừng vàng hơn, đừng sợ ….

- Người bắn cung, người bắn cung đâu?

Thiên tổng biên quân phụ trách phòng thủ bắn cung đang nháo nhác tìm mấy đội bắn cung thủ hạ của mình trong đám người náo loạn, vừa quay lại đã thấy các tân binh phía sau mình hét lớn.

- Chết tiệt, Hà Tam và Triệu Tứ chạy đâu rồi? Các ngươi còn đứng làm gì đó, mau tìm hai kẻ khốn kiếp này về đây.

- Lão Cửu, Lão Cửu ngươi lại đây.

Một biên quân thô kệch kéo một tướng sỹ biên quân gày gò ốm yếu phía sau mình, lớn tiếng dặn dò:

- Chờ khi lưu tặc xông lên, ngươi hãy trốn đằng sau đại ca, đừng chạy quá xa, mắt phải nhìn kỹ, nếu có người bắn trộm tên thì hô lên, nghe rõ chưa?

- Hai cái thằng đần độn này.

Một lão binh giơ cao chiếc đao trong tay lên, hung hăng giáo huấn hai tên tân binh:

- Còn đứng ngẩn ra đó làm gì, mau tới đây giúp lão tử đem tảng đá này đến lỗ châu mai, mau lên, lề mà lề mề cẩn thận kẻo bố đây đá vỡ trứng dái của các ngươi đấy.

- Lửa, con mẹ đứa nào cho mượn cái đánh lửa.

Một lão binh đứng cạnh chiếc thùng lớn hét lên:

- Ai có lửa? Cho mượn cái đánh lửa, giúp ông mày đốt lửa lên nào.

- Thất ca. Ta sợ.

- Lão tam, ta cũng sợ.

Từ trong góc tối, hai gã tân binh chết tiệt này đang ôm đầu kêu khóc:

- Lưu tặc nhiều lắm, chúng ta sẽ chết đấy, nhất định sẽ chết ….

- Mau lên, các huynh đệ nhanh lên nào.

Một Bả tổng cuối cùng đã dẫn hơn 100 cung tiễn thủ chạy lên lầu quan sát, sau đó chỉ huy người của mình khẩn trương dàn trận ở lỗ châu mai, vừa quơ chiếc đao trong tay vừa cố gắng hét lớn:

- Dàn trận, khẩn trương dàn trận, nhanh lên ….

- Lưu tặc đã tới rồi, lưu tặc đã tới rồi.

Một lão binh bỗng xông lên phía trước đội bắn cung, vừa chạy vừa hô lớn:

- Bắn tên, bắn tên mau con mẹ lên. Bắn chết con chó đẻ lưu tặc kia đi.

- Chíu chíu.

Hai tân binh bắn tên từ trước tới giờ chưa ra chiến trường bao giờ đã nhanh chóng giương cung đã cài tên lên, sau đó bắn loạn cả lên, một tân bình đứng ngay cạnh lỗ châu mai thử thăm dò ra ngoài thành rất không mau đã bị trúng tên ở phía sau, sau đó kêu khóc thảm thiết ngã từ trên thành xuống dưới.

- Ngu ngốc.

Bả tổng cung tiễn thủ một đạp vào mông của người tân binh trong nhóm cung tiễn thủ, tức giận nói.

- Ai bảo ngươi bắn tên, nghe hiệu lệnh của ông mày đây, ông mày nói bắt tên chúng mày mới được bắn … bây giờ hãy nghe cho rõ đây, cài mũi tên lên, kéo căng cung, nhìn thấy chưa, tất cả làm theo ông mày đây ….

Bả tổng đội cung tiễn thủ vừa biểu thị vừa lớn tiếng hạ lệnh, các tân binh bắn cung chân tay luống cuống lần lượt cài mũi tên lên lông vũ sau đó kéo căng dây cung, có hai tên tân binh tai nghe không tốt đã nghe thành “đều quay về phía ông mày”. Liền đặt đầu mũi tên ngược lại, nhắm thẳng về phía Bả tổng của mình.

- Ối. Hai thằng chết tiệt các ngươi, chĩa mũi tên thẳng về phía ông mày làm gì? Bắn lưu tặc ngoài thành, bắn lưu tặc!

- Hả?

- Ờ, hiểu rồi.

Hai tân binh quay đầu mũi tên lại, chỉ thẳng vào màn đêm đen kịt ngoài thành, Bả tổng đội bắn cung lúc này mới hô lớn một tiếng rồi buông tay xuống, chỉ nghe thấy tiếng vù vù, mũi tên cài trên cung tên đã được bắn đi. Hơn trăm cung thủ còn lại cũng lần lượt buông cung xuống. Một thuyền tên từ lầu quan sát gào thét lên, bay trên không trung xa hơn trăm bước, sau đó hướng về phía đám lửa lớn đang cháy rừng rực rơi xuống.

Trong đám lửa sáng chói, hàng ngàn vạn lưu tặc đang chen chúc xô tới.

- Các huynh đệ, Lý đại soái nói chỉ cần vào được thành sẽ có cơm ăn, còn có cả khối thịt khô lớn nữa.

- Các huynh đệ, trong Đại vương phủ tiền bạc chất thành núi, hạ được thành trì, số vàng bạc châu báu này sẽ là của chúng ta, ha ha ha ….

- Các huynh đệ, có muốn đàn bà không? Muốn đàn bà thì giết chết hết đám quan quân khốn kiếp này đi, hạ gục bọn chúng, đàn bà trong thành đều sẽ là của chúng ta.

- Ha ha ha, đàn bà, ông mày muốn đàn bà đẹp nhất trong thành Đại Đồng ….

Trong màn đêm đen kịt, hàng vạn cây đuốc cháy sáng hừng hực, kèm theo tiếng hò reo ầm ĩ, là những khuôn mặt xấu xí đầy sức chiến đấu trong ngọn lửa, dưới sự hấp dẫn cơm ăn, tiền bạc và đàn bà, hàng ngàn vạn lưu tặc giống như đã ngửi thấy quả phụ dưới cơ thể của đàn ông, đôi mắt trợn tròn đỏ bừng thúc ngựa, dũng cảm tiến lên phía trước.

Mũi tên sắc bén cuối cùng cũng đã bắn trúng đám người hung hăng, lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết không thôi.

- Soạt!

Một âm thanh trầm đục vang lên, chân của một tên lưu tặc đã bị mũi tên bắn thủng, ngã nhào xuống đất, tên lưu tặc đó lập tức gập người lại, lấy tay ôm chân kêu la thảm thiết:

- Chân của ta, chết rồi, chân của ta bị bắn thủng rồi, giúp ta, ai giúp ta ….

- Phập! Phập!

Lại có hai tên lưu tặc nữa bị tên bắn trúng họng, không kêu được tiếng nào được liền ngã nhào xuống đất, chỉ co giật hai cái rồi không có động tĩnh gì nữa.

- Soạt!

Một tên lưu tặc giơ cao chiếc lá chắn lên kêu lớn chỉ cảm thấy chiếc lá chắn trong tay như run lên, liền ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một chiếc tên đã xuyên qua lá chắn của hắn, mũi tên sắc bén cách mắt của hắn chưa đầy 2 tấc, tên lưu tặc đó đờ đẫn buông lá chắn xuống, vừa xông lên phía trước vừa nhìn chăm chăm chiếc mũi tên trên lá chắn.

Đúng lúc một tên lưu tặc chạy tới bên cạnh không kìm nổi lắc đầu thở dài:

- Lão huynh, tên này chưa bắt chết huynh, mạng của huynh còn lớn lắm.

- Phập!

Lời nói của tên lưu tặc này vừa dứt, lại có một mũi tên nữa rơi xuống, xuyên thủng trán tên lưu tặc vừa mới giữ lá chắn, theo quán tính tên lưu tặc đó lao về phía trước, sau đó mới ngã xuống đất. Tên lưu tặc vừa nói bàng hoàng, khẩn trương xông về phía trước.

Cách phía nam thành Đại Đồng 3 dặm có một sườn núi nhỏ.

Vợ chồng Lý Nham, Hồng Nương Tử đang đứng trên sườn núi dưới vòng vây của các chư tướng Kinh Mậu Thành, Lý Hổ, Lý Huyền quan sát cuộc chiến.

Mặc dù trời mờ tối, nhưng qua hàng ngàn vạn bó cuốc của các tướng sỹ nghĩa quân dưới thành và quan quân trên thành vẫn có thể thấy rõ tình hình chiến đấu trên dưới cửa nam, 5000 nghĩa quân của doanh trại Hồi Hồi đội thứ nhất đã giết tới chân thành, bắt đầu mắc thang chuẩn bị cướp thành rồi.

- Hay. Hay lắm.

Lý Hổ tán thưởng nói:

- Doanh trại Hồi Hồi đã giết tới dưới thành rồi!

- Quan quân Đại Minh đúng là càng ngày càng không dám đánh nữa rồi.

Kinh Mậu Thành bỗng lộ rõ vẻ khinh bỉ, nói:

- Để người của doanh trại Hồi Hồi dễ dàng giết tới chân thành như vậy, đội cung tiễn thủ của bọn chúng chẳng làm ăn được gì sao? Theo đà này, chưa đầy nửa canh giờ nữa, quân ta sẽ giết lên tới thành rồi.

- Kinh tướng quân nghĩ sự việc quá đớn giản rồi.

Lý Huyền từ trong quan quân chạy tới rõ ràng cảm thấy không hài lòng về lời nói của Kinh Mậu Thành, đáp lại bằng giọng mỉa mai:

- Không phải là ta xem thường huynh đệ của doanh trại Hồi Hồi đâu, không cần nói nửa canh giờ chứ cho bọn họ hai canh giờ cũng chưa chắc đã hạ được thành.

- Thật sao?

Kinh Mậu Thành bĩu môi phản đối:

- Vậy ta cũng muốn chống mắt lên chờ xem.

Kinh Mậu Thành và Lý Huyền đánh võ mồm, lời lẽ sắc bén. Lý Nham không để ý tới việc tranh cãi của hai người, Hồng Nương Tử đứng cạnh Lý Nham quay đầu sang nhìn, chỉ thấy Lý Nham chau mày. Dáng vẻ đầy tâm trạng, Hồng Nương Tử không kìm được lòng bèn hỏi:

- Tướng công, hình như người đang lo lắng điều gì?

Lý Nham lắc đầu, giống như tự nhủ mà cũng như tự trách:

- Quân thủ thành hình như không phải quân đội của Vương Phác, không phải, chắc chắn là không phải!

Nói xong, ngữ khí của Lý Nham bỗng trở lên kiên quyết hơn, sau đó lớn giọng nói:

- Đây chắc chắn không phải đội quân của Vương Phác. Đội quân của Vương Phác không ở trên tường thành!

Hồng Nương Tử nói:

- Vậy đội quân của Vương Phác sẽ ở đâu?

Lý Nham suy ngẫm một hồi, sau đó khẳng định:

- Đội quân của Vương Phác chắc chắn sẽ ở Ủng thành, hắn ta muốn chờ tới khi tình hình nguy cấp nhất mới cho quân tinh nhuệ nhất vào phản kích, cắt đứt thế tấn công của chúng ta!

- Hả?

Hồng Nương Tử nhẹ nhàng nói:

- Tên Vương Phác này quả nhiên là thâm hiểm, hắn ta muốn đánh úp chúng ta.

Ánh mắt Lý Nham quay sang nhìn Lý Hổ, Lý Huyền, quát:

- Kinh Mậu Thành, Lý Huyền.

Kinh Mậu Thành, Lý Huyền tiến lên phía trước, đáp lớn:

- Có mạt tướng.

Lý Nham nói:

- Lập tức lấy người ở doanh trại Tề Lão Nha và Cô Sơn, tập kết ở cổng thành chờ mệnh, nếu đội quân của Vương Phác ra khỏi thành phản kích, doanh trại Cách Tả Ngũ Doanh không kịp đề phòng nhất định sẽ không thể chống cự được. Lúc này các ngươi sẽ ép lên cho bản soái, bằng bất cứ giá nào cũng phải giữ cho được quan quân, ha ha, bản soái muốn cho Vương Phác lợn lành thành lợn què, trộm gà bất thành phải đục khoét gạo!

- Vâng!

- Vâng!

Kinh Mậu Thành và Lý Huyền đồng thanh đáp, lĩnh mệnh đi.

Kinh Mậu Thành và Lý Huyền đã đi xa rồi, Lý Hổ mới có chút lo lắng hỏi:

- Đại ca, đại doanh Lão Nha của Kinh Mậu Thành chỉ có 800 người, đại doanh Cô Sơn của Lý Huyền cũng chỉ có 2000 người, bọn họ không thể cản nổi sự tinh anh của Vương Phác, hay là tiểu đệ cũng triệu tập đệ tử của doanh trại Kỷ Huyện?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.