Thiết Huyết Đại Minh

Chương 134: Không ai có thể cứu chúng ta (2)



Kinh Sư, cung Càng Thanh.

Sùng Trinh Đế nhận được đường báo của Vương Phác chỉ chậm mười mấy canh giờ so với Chu Ngộ Cát và Khương gia Du Lâm. Sùng Trinh Đế vừa mới phê duyệt tất cả tấu chương, đang chuẩn bị nhấp một ngụm súp giải lao, binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp liền nghiêng ngả lảo đảo mà vào cung Càng Thanh. Lúc này, Trần Tân Giáp trực tiếp xông vào, hai tiểu thái giám còn do dự ở phía sau, muốn ngăn cản y tiến cung kiến giá.

Đây là quyền hạn mà Sùng Trinh Đế giao cho các đại thần.

Thời điểm Sùng Trinh Đế mới lên ngôi, liền chỉnh sửa một quy củ chưa từng có trước giờ. Nếu là việc đại sự, triều thần cũng không cần phải qua thông báo mà có thể trực tiếp xông cung kiến giá. Hơn nữa không hạn chế thời gian địa điểm, sau đó cũng không truy cứu trách nhiệm đại thần, theo điểm này mà nói thật ra Sùng Trinh Đế là một vị hiền quân rất giỏi, từ bỏ nhiều tập tục xấu, quyết tâm và dũng khí chấn hưng Đại Minh.

Nhìn bộ dạng vội vàng của Trần Tân Giáp, Sùng Trinh Đế giật mình kinh hãi theo bản năng đứng bật dậy.

Vừa lúc Trần Tân Giáp tiến vào thì cánh cửa bị đẩy ra, suýt nữa thì ngã. Vương Thừa Ân khẩn trương tiến lên đỡ Trần Tân Giáp, lên tiếng nói:

- Ôi..., Trần đại nhân nên cẩn thận một chút.

Trần Tân Giáp chẳng quan tâm đến việc tạ ơn Vương Thừa Ân, cũng không lau mồ hôi trên trán, vội vàng lấy một phong thư hỏa tốc từ trong tay áo ra, nói không thành tiếng:

- Tám...tám trăm...Lý gia cấp báo, đường báo Đại Đồng....Đồng...!

Sùng Trinh Đế cấp bách nói với Vương Thừa Ân:

- Thừa Ân mau dâng lên.

- Nô tài tuân chỉ.

Vương Thừa Ân vội vàng tiếp nhận thư trong tay Trần Tân Giáp thật cẩn thận, càng cẩn thận vuốt ve lên nếp gấp. Sau đó như một bảo bối đưa đến trước mặt Sùng Trinh Đế. Sùng Trinh Đế tiếp nhận thư hảo tốc, cũng không để tâm nghiệm xi miệng bì thư, trực tiếp xé rách lấy phong thư ra.

Vội vàng xem hết thư, trên mặt Sùng Trinh Đế liên tục biến sắc.

Lúc này Trần Tân Giáp mới lấy tay áo lau đi mồ hôi trên trán, thấp giọng hỏi:

- Vạn tuế gia, có phải Kiến Nô đã xâm nhập vào Đại Đồng rồi hay không?

- Ừ

Sùng Trinh Đế gật đầu, mặt không thay đổi đáp:

- Trong thư Vương Phác nói, hai mươi vạn Kiến Nô trên quy mô lớn đã cướp biên, đã binh đến thành thành Đại Đồng rồi.

- À?

- Cái gì?

Vương Thừa Ân và Trần Tân Giáp nghe vậy liền chấn động. Kỳ thật hai người đã dự đoán được là Kiến Nô xâm nhập Đại Đồng rồi, nhưng bọn họ tuyệt đối không nghĩ đến Kiến Nô lại triệu tập hai mươi vạn quân. Phải biết rằng hai lần trước thời điểm Kiến Nô xâm nhập Trung Nguyên, tuy binh lực tối đa cũng hơn mười vạn người. Nhưng lần này ước chừng điều động hai mươi vạn đại quân, xem ra là không hay rồi.

Sùng Trinh Đế chắp tay thong thả đi qua lại vài bước, khôi phục bình tĩnh rất nhanh, nói với Trần Tân Giáp:

- Trần ái khanh.

Trần Tân Giáp nói:

- Có thần

Sùng Trinh Đế nói:

- Lần này Kiến Nô dốc toàn lực đột kích, dụng tâm hiểm ác. Đại Đồng chẳng qua là một trong địa phương trong mục đích của bọn họ, Kinh Sư và trẫm mới là mục tiêu thực sự! Lập tức phát ra chiếu thư cần vương khắp thiên hạ, điều binh mã thiên hạ vào kinh cần vương. Nhất là Hồng Thừa trù và Ngô Tam Quế, yêu cầu bọn họ lập tức suất quân nhập Kinh kỳ.

Trần Tân Giáp nói:

- Vạn tuế gia, vậy lưu tặc Hà Nam kia...

Sùng Trinh Đế thở dài một cái, tiếc nuối nói:

- Lưu tặc Hà Nam chỉ có thể từ bỏ thôi.

Trần Tân Giáp lại nói:

- Vạn tuế gia, vậy Đại Đồng...

Sùng Trinh Đế im lặng một lúc rồi nói:

- Đại Đồng nếu có thể thủ, cho dù trẫm không phái viện quân đến thì Vương Phác cũng có thể bảo v đượcệ. Nếu thủ không được, cho dù trẫm phái viện quân đi thì Vương Phác cũng thủ không được. Cuối cùng Đại Đồng có thể bảo vệ được hay không, vậy thì phải chờ xem tạo hóa của trăm họ Đại Đồng và Vương Phác nữa.

- Ôi

Vương Thừa Ân và Trần Tân Giáp đồng thời thở dài, trên mặt không tự chủ hiện lên một tia tiếc hận. Đột nhiên hai người cảm giác được thực ra Vương Phác là một chàng trai không tồi. Ít nhất trong hắn có tình người, có cái gì thì nói cái đó, không giống những đại thần trong triều đình này, trước mặt một bộ sau lưng một bộ. Đều là thủ đoạn ném đá giấu tay.

Đại Đồng, hành dinh tổng binh.

Vương Phác đàng hoàng không khách khí ngồi ở chủ vị, Đại Vương Chu Truyền Tề ngồi ở bên tay trái, hai vị Vương phủ Chiêm Sự và trấn thủ thái giám Trương Tử An ngồi ở bên phải. Tri phủ Đại Đồng Ngụy Đại Bản ngồi ở vị trí thấp nhất.

Lúc đầu, Chu Truyền Tề muốn trốn tránh Vương Phác. Y sợ Vương Phác gặp y sẽ đòi tiền lương. Nhưng đột nhiên Kiến Nô đột kích, rốt cuộc Chu Truyền Tề cũng trốn không được rồi. Kiến Nô cũng không phải là lưu tặc, căn bản không thể đánh đồng, huống chi lần này cả hai mươi vạn đại quân Kiến Nô!

Vương Phác lãnh đạm liếc chu Truyền Tề một cái, nói:

- Vương gia, hai ngày trước đã phát đường báo hỏa tốc ra ngoài rồi, Thái Nguyên, Du Lâm, Kinh Sư cũng đều phát ra một phần.

- Ôi...

Chu Truyền Tề gấp đến cả mặt đỏ bừng, vừa nói:

- Cũng không biết Chu Ngộ Cát, Khương Nhượng và còn có cả Vạn tuế gia có thể phái viện quân đến hay không, có thể phái đến bao nhiêu viện quân? Nếu viện quân phái tới thiếu, sợ là không dùng được, lần này Kiến Nô tới nhiều lắm, đến hai mươi vạn dấy.

- Vương gia, ngươi đừng có nằm mơ.

Vương Phác lãnh đạm nói,

- Chu Ngộ Cát sẽ không phái viện quân đến. Khương Nhượng cũng sẽ không phái viện quân đến, khả năng Vạn tuế gia phái viện quân lại càng không thể. Nếu bổn trấn đoán không sai, lần này Vạn tuế gia sẽ hướng thiên hạ tuyên bố chiếu thư cần vương, kêu gọi binh mã thiên hạ vào kinh cần vương rồi!

- À?

Chu Truyền Tề thất thanh nói,

- Vậy....

Vương Phác nói:

- Hiện tại không ai có thể cứu được chúng ta, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình!

Chu Truyền Tề run giọng nói:

- Vây...vậy....phải dựa vào đến tám ngàn người trong thành này ư?

Vương Phác nói:

- Ngoại trừ tám ngàn quân đội, chẳng phải Ngụy Đại nhân đã chiêu mộ hơn một vạn dân cường tráng trong thành sao? Nếu Vương gia lấy tài sản ra khen thưởng bọn họ, cái gọi là trọng thưởng tất phải có dũng phu. Hơn một vạn dân cường tráng cũng có thể được coi là một chi tinh binh. Cứ như vậy cũng không phải là không có khả năng bảo vệ cho Đại Đồng.

- À?

Chu Truyền Tề kêu khổ nói:

- Lại muốn lấy bạc?

- Vương gia không muốn chi bạc cũng không vấn đề gì?

Sắc mặt Vương Phác không chút thay đổi nói:

- Tuy nhiên Đại Đồng thủ không được, Kiến Nô vào thành, tất cả vàng bạc châu báu của cải đất đai của phủ Vương gia sẽ phải đổi chủ nhân rồi. Ồ, đúng rồi, bổn trấn nghe nói Nhiếp Chính Vương Kiến Nô là đồ háo sắc, nghe nói hai vị thị thiếp của Vương gia đều là tuyệt sắc giai nhân...

- Hừ.

Chu Truyền Tề mất hứng nói:

- Hai thị thiếp của bổn vương tuy rằng có nhan sắc, nhưng so với phu nhân của Vương Tổng Binh lại không sánh bằng nha. Đa Nhĩ Cổn sẽ đoạt mỹ nhân, cũng sẽ đoạt phu nhân của ngài đó. Tóm lại, bạc bổn vương có thể ra, nhưng không chỉ có mình bổn vương. Nhà họ Vương các ngươi cũng là thủ phủ Sơn Tây, nhà họ Vương các ngươi cũng phải ra, hai nhà chia đều.

- Được.

Vương Phác lớn tiếng nói:

- Bảo vệ Đại Đồng chính là bảo vệ nhà họ Vương. Bởi vì cái gọi là tổ chim bị phá thì trứng còn có thể nguyên vẹn hay không. Nếu Đại Đồng không giữ được, Sơn Tây liền không có nhà họ Vương nữa rồi. Cho nên, nhà họ Vương chúng ta quyết định chi ra một triệu lượng. Chỉ cần là người có công giết Nô, mỗi người điều có trọng thưởng!

Chu Truyền Tề đau lòng cắn chặt răng nói:

- Bổn vương cũng chi ra một triệu lượng!

Trương Tử An cũng hiểu thời khắc quan trọng, vẻ mặt đột nhiên ửng hồng đứng dậy the thé nói:

- Vương gia và Phò mã gia vì Đại Đồng không tiếc bán hết tài sản, nô tỳ sao có thể khoanh tay đứng nhìn, nô tì cũng muốn quyên góp hai trăm ngàn ngân lượng!

- Trương công công, ngài đây là…

Vương Phác ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Trương Tử An, đã thay đổi cách nhìn đối với lão thái giám này rồi. Vương Phác chủ trì gõ đầu tên heo mập Chu Truyền Tề này, còn chưa kịp áp bức Trương Tử An. Nhưng hắn vạn lần không ngờ, Trương Tử An lại tự mình ngoan ngoãn đem bạc ra quyên góp. Vương Phác biết rõ của cải nhà Trương Tử An, hai trăm ngàn đã là toàn bộ của cải của y rồi.

Xem ra quốc nạn ập vào đầu, đích thực là có thể tinh lọc linh hồn của con người.

Trương Tử An nói:

- Phò mã gia đừng quên, nô tì cũng là người Đại Đồng. Bảo vệ Đại Đồng là một phần trách nhiệm của nô tì.

Ngoài thành Đại Đồng, đại doanh Kiến Nô.

Lúc mặt mũi Ninh Hoàn Ngã đầy máu được hai gã Kiến Nô vịn đi vào trong trướng. Đa Nhĩ Cổn, Đa Đạc, A Tế Cách còn có Phạm Văn Trình đều giật mình mà đứng dậy.

Đa Nhĩ Cổn vội hỏi:

- Hoàn Ngã tiên sinh, ngươi bị làm sao vậy?

- Ôi.

Ninh Hoàn thở dài, ảm đạm nói:

- Nô tài vô dụng, khiến chủ tử thất vọng rồi!

Phạm Văn Trình nói:

- Công Phủ (biểu tự của Ninh Hoàn Ngã), rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Ninh Hoàn nói:

- Nô tài mang theo hai ngàn thạch lương thực, hai trăm con dê béo còn có năm mươi con ngựa tốt thiện ý đi núi Lôi Công để thuyết phục. Không nghĩ tới đám lưu tặc không phân biệt tốt xấu trực tiếp hạ độc thủ với nô tài. Chẳng những cắt đuôi tóc của nô tài, còn vạch hai xiên trái phải trên mặt nô tài. Còn nói sẽ không giữ lại mặt của nô tài.

A Tế Cách ngây ngốc hỏi han:

- Vì sao không giữ lại hai mặt của Hoàn Ngã tiên sinh?

Đa Đạc cười nói:

- Lưu tặc là đang cười nhạo Hoàn Ngã tiên sinh không biết xấu hổ, làm nô tài cho Bát Kỳ chúng ta.

A Tế Cách lại nói:

- Hoàn Ngã tiên sinh, vậy lương thực, dê béo và ngựa ngươi mang đi đâu rồi?

Ninh Hoàn Ngã nói:

- Lương thực, dê béo còn có ngựa đều bị lưu tặc cướp đi rồi. Lại đê tiện vô sỉ giết hết người Bát Kỳ hộ tống nô tài đến núi Lôi Công Sơn.

- Đáng giận!

A Tế Cách nắm tay cả giận nói:

- Đám lưu tặc chết tiệc, món nợ lần trước còn chưa tínhh, lần này cười nhạo nô tài chúng ta thì thôi đi, nhưng rõ ràng còn dám đoạt lương thực, đoạt dê cướp ngựa, còn giết người Bát Kỳ chúng ta. Ta lập tức mang binh đến núi Lôi Công, giết sạch đám lưu tặc này.

- Được rồi.

Đa Nhĩ Cổn cau mày nói:

- Thập nhị ca ngươi hãy bình tĩnh một chút. Bổn vương đã phái người điều tra địa hình núi Lôi Công rồi, thế núi cực kì hiểm trở, ba mặt đều là vách đá trắng, chỉ có một con đường có thể lên núi. Lưu tặc lại thiết lập một trạm kiểm soát trên đường này, quả thực có thể nói là một người trấn ải vạn người không qua được. Muốn đánh hạ núi Lôi Côn cũng không phải là chuyện dễ.

- Trạm kiểm soát gì chứ.

A Tế Cách không cho là đúng nói:

- Chúng ta dựng Hồng Di đại pháo đánh phá, không tin không phá được.

- Mục tiêu của chúng ta là Đại Đồng và Vương Phác.

Đa Nhĩ Cổn nói:

- Cần gì phải giằng co với Lưu tặc ở núi Lôi Công? Bọn họ không muốn cho chúng ta sử dụng thì thôi. Như vậy đi, Thập Ngũ đệ ngươi mang năm ngàn người hạ trại cách núi Lôi Công mười dặm, giám sát lưu tặc trên núi, chỉ cần bọn họ không quấy rối từ phía sau, thì chớ trêu chọc bọn họ.

A Tế Cách nói:

- Thập Tứ đệ, không thể cứ tính như vậy.

- Đủ rồi.

Đa Nhĩ Cổn không thể nhịn được nữa, cả giận nói:

- Có phải ngươi muốn đem tinh nhuệ Lưỡng Bạch Kỳ toàn bộ chôn vùi mới bằng lòng không? Hiện tại ngươi trở về doanh trướng của mình đi, tự mình kiểm điểm đi.

Thấy Đa Nhĩ Cổn tức giận, A Tế Cách không dám nói tiếp nữa. Đại phi A Ba Hợi sinh ra ba con trai. A Tế Cách là lão đại, Đa Đạc được Nỗ Nhĩ Cáp Xích sủng ái nhất. Nhưng Đa Nhĩ Cổn mới là người có chủ kiến nhất trong ba huynh đệ. Từ lúc Nỗ Nhĩ Cáp Xích bạo tử, sau khi A Ba Hợi tuẫn táng, Đa Nhĩ Cổn vẫn là người quyết định trong ba huynh đệ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.