- Vết thương của cô quá nặng, nếu không cầm máu sẽ chết cho nên đành phải để cô ở dưới chân núi băng bó vết thương trước. Ta không thấy tướng công nhà cô, nhưng cô cứ yên tâm, Kiến Nô đã như chó nhà có tang, bọn chúng chạy trốn cũng không kịp nữa rồi, không có lòng dạ nào mà đi giết tướng công bảo bối của cô nữa đâu.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Hồng Nương Tử bỗng trở nên tái nhợt đi.
- Vương tổng binh, là… là ngươi băng bó vết thương cho ta?
- Đúng…
Vương Phác không hề phân vân, hắn ngẩng đầu lên thấy ánh mắt của Hồng Nương Tử có vẻ khác thường. Hắn định nói về vết thương của nàng nhìn như thế nào nhưng lại cố nuốt câu sau vào bụng mà thân thiết hỏi han:
- Cô sao vậy, vết thương đau lắm à?
Hồng Nương Tử nghe thấy Vương Phác nói câu “đúng” mà hai mắt tối sầm lại như sắp ngất đi.
- Ôi.
Vương Phác vội nhẹ giọng nói:
- Tiểu Nương tử, cô sao vậy?
Đôi mắt xinh đẹp của Hồng Nương Tử đã nhắm chặt lại không động đậy.
Vương Phác đưa tay lên mũi xem Hồng Nương Tử còn thở không thì mới yên tâm. Tuy hơi thở của nàng rất yếu nhưng cũng vẫn thở đều, xem ra chỉ là mất quá nhiều máu nên hôn mê.
Dung mạo của Hồng Nương Tử tuy không bằng Trần Viên Viên nhưng thân hình của nàng lại đẹp hơn nhiều.
Lúc Vương Phác đang có suy nghĩ kì quái thì bỗng có một làn gió núi thổi tấm vải đen trùm kín mặt của Hồng Nương Tử. Vương Phác đang định bỏ tấm vải đen đó ra nhưng khi hắn nhìn vào thì lại không khỏi kinh sợ ồ lên một tiếng, giống như tia chớp đánh vào người khiến hắn nhảy dựng lên và nhanh chóng lui về phía sau 3 bước.
Không biết Hồng Nương Tử tỉnh lại từ lúc nào nhìn hắn với ánh mắt lạnh như băng, còn tấm vải đen kia thì che đi cái mũi thon và khuôn miệng nhỏ nhắn của nàng, chỉ để lộ đôi mắt xinh đẹp. Đầu óc Vương Phác liền căng như dây chão, đây không phải là nữ thích khách hôm đó muốn giết hắn ở Tế Ninh sao?
Chẳng trách nhìn lại quen như vậy.
- Là… là cô!?
Vương Phác lại lui về sau 2 bước rồi nhanh chóng như bị dán vào vách động không lui được thêm nữa.
Hồng Nương Tử hỏi với giọng yếu ớt:
- Ngươi nhận ra ta?
Vương Phác gật gật đầu nói:
- Cô chính là 1 trong 2 nữ thích khách kia, chẳng trách nhìn lại quen như vậy. Mùi trên người cô lại càng quen hơn.
Mặt của Hồng Nương Tử bỗng chốc trở nên ửng hồng, trong đầu lại vang lên âm thanh lạnh lùng như bang: Vết thương của ngươi là do hắn băng bó đấy, cơ thể của ngươi đã bị hắn nhìn thấy hết rồi. Ngươi là một nữ nhân thủy tính dương hoa phong lưu như vậy. Ngươi để người đàn ông khác làm dơ bẩn, ngươi còn đâu thể diện mà về gặp tướng công?”
- Cô… Cô tuyệt đối không được làm bậy với ta.
Võ công của Hồng Nương Tử khắc rất sâu trong ấn tượng của Vương Phác. Thậm chí hắn còn quên mất hiện Hồng Nương Tử đang bị trọng thương, nằm bất động trên đống cỏ khô khó mà có thể nhúc nhích được. Hắn vội nói:
- Dù thế nào, ta cũng đã cứu mạng cô.
Hồng Nương Tử thở hổn hển, thấp giọng nói:
- Ta thà không cần ngươi cứu còn hơn.
- Nói thế là thế nào?
Vương Phác nói:
- Người ta nói giơ tay cứu vớt người chết chìm, ta sao có thể thấy chết mà không cứu được.
- Đừng nói nữa.
Hồng Nương Tử nhìn Vương Phác với ánh mắt cầu xin mà lắc đầu nói:
- Ta cầu xin ngươi đừng nói gì thêm nữa.
Vương Phác nói vậy lại khiến Hồng Nương Tử nhớ đến “sự cấp tòng quyền”, rồi nàng nghĩ đến Vương Phác giúp nàng băng bó vết thương. Sau đó là không thể tránh khỏi Vương Phác nhìn và sờ vào cơ thể của nàng, điều này khiến nàng muốn chết quách đi cho xong, bởi vì cơ thể của nàng đã không còn được trong sạch nữa rồi.
- Chuyện đó…
Vương Phác suy nghĩ một chút rồi nói:
- Có thể hỏi chuyện của cô không?
- Chuyện gì?
Hồng Nương Tử thở phào một cá,i chỉ cần Vương Phác không nhắc đến chuyện cứu nàng nữa là được.
Vương Phác nói:
- Lúc ở Tế Ninh, theo các ngươi chạy trốn còn hai cô gái nữa, đó là hai phi tử của thủ lĩnh Kiến Nô Hoàng Thái Cực, vậy họ đâu rồi?
Hồng Nương Tử nói với vẻ suy yếu:
- Ta vốn cứ tưởng hai cô gái đó là hai cô gái nhà lành mà ngươi cướp được.
- Trời đất chứng giám.
Vương Phác kêu oan:
- Vương Phác ta là người đường đường chính chính làm sao có thể đi cướp con gái nhà lành chứ?
- Sau này mới biết là không phải, hiểu lầm ngươi rồi.
Hồng Nương Tử thấp giọng nói:
- Hai cô gái Kiến Nô đó đi theo Bạch Liên thánh mẫu rồi, Bạch Liên thánh mẫu nói muốn thu nạp họ làm đệ tử.
- Gì cơ? Bạch Liên thánh mẫu?
Vương Phác ngạc nhiên nói:
- Cô nói là Bạch Liên Giáo?
- Đúng, Bạch Liên Giáo.
Hồng Nương Tử nói:
- Ngươi huyết chiến với mấy vạn giáo đồ của Bạch Liên Giáo ở Tế Ninh, chắc chắn là Bạch Liên thánh mẫu sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, sau này ngươi phải cẩn thận một chút.
Hồng Nương Tử cũng không biết vì sao mình lại muốn nhắc nhở Vương Phác.
Lẽ ra nàng phải hận hắn mới đúng bởi vì hắn đã làm bẩn sự trong sạch của nàng. Nhưng không biết vì sao nàng lại hận không nổi, có lẽ đúng như Vương Phác nói. Hắn cứu người chỉ là sự chuyện cấp bách mà thôi. Hắn không sai, huống hồ sau khi Lý Nham dẫn nghĩa quân Thiểm Tây đánh vào Đại Đồng, tất cả những hành động của hắn đều gây cho nàng thiện cảm.
Lý Nham biết Vương Phác đang muốn làm Chư hầu cát cứ một phương cho nên muốn cho Vương Phác sự yên tâm. Nhưng Hồng Nương Tử không biết những chuyện đó. Nàng không muốn biết về chính trị, nàng chỉ biết là Vương Phác đã cứu Lý Nham, cứu hơn 2 vạn sinh mạng của tướng sĩ nghĩa quân, điều này đã đủ rồi, Hồng Nương Tử nàng là một nữ nhân ân oán phân minh.
- Tướng quân.
Lúc 2 người đang nói chuyện thì bỗng có Lã Lục đến bẩm báo:
- Có đại đội kỵ binh đang lên núi.
- Đại đội kỵ binh?
Trong lòng Vương Phác khẽ động, hỏi:
- Là người của chúng ta hay là nghĩa quân của Lý thủ lĩnh?
Lã Lục nói:
- Hình như có cả hai.
- Đi.
Vương Phác nói:
- Đi xem thế nào.
Lã Lục và Vương Phác đều đi rồi, Hồng Nương Tử mới bắt đầu lục khắp nơi trong động tìm binh khí.
Cho dù lúc đối diện với Lý Nham, nàng dịu dàng như nước nhưng so với tất cả các cô gái khác nàng là một người mạnh mẽ. Nàng muốn tự sát, nàng cảm thấy bản thân mình đã bị Vương Phác làm nhục. Nàng không thể giết được hắn cho hả giận nhưng cũng không thể nói cho Lý Nham biết chuyện này.
Vì nàng cảm nhận được sự kính trọng của Lý Nham giành cho Vương Phác. Nàng cũng cảm thấy Vương Phác khác với những tổng binh Đại Minh khác. Vương Phác không có địch ý gì với Lý Nham và nghĩa quân Thiểm Tây. Nàng không muốn làm hỏng cuộc hợp tác ăn ý này giữa Lý Nham và Vương Phác cho nên nàng chỉ có thể chọn cách là tự tử.
Nữ nhân chính là nữ nhân, lúc gặp chuyện phiền lòng thường hay suy nghĩ vụn vặt. Nàng nghĩ mình bị kẹp giữa Lý Nham và Vương Phác, không còn mặt mũi làm người nhưng nếu nàng cứ như vậy mà tự sát thì Lý Nham sẽ thế nào? Vương Phác phải giải thích thế nào với Lý Nham? Điều may mắn chính là không đợi cho Hồng Nương Tử tìm thấy binh khí thì Lý Nham và Vương Phác đã cùng nhau dắt tay đi vào.
- Nương tử.
Lý Nham bước nhanh đến trước đống cỏ khô, ngồi xuống bên cạnh Hồng Nương Tử xúc động hỏi han:
- Nàng vẫn ổn chứ?
- Tướng công!
Nàng nấc lên một tiếng, nước mắt tựa giọt trân châu ròng ròng lăn xuống.
- Không sao rồi.
Lý Nham đưa tay lau nước mắt trên mặt Hồng Nương Tử rồi dịu dàng nói:
- Được rồi, bây giờ không sao rồi.
- Đại ca.
Lý Hổ đi lên phía trước, nhìn Vương Phác liếc mắt một cái rồi nói:
- Chỗ này không phải là nơi có thể ở lâu, hay là quay về đại doanh núi Lôi Công trước đi.
- Cũng được.
Lý Nham gật đầu dặn dò:
- Ngươi dẫn người đi làm một cái cáng lót nhiều cỏ khô và da thú một chút.
- Ôi!
Lý Hổ lên tiếng rồi lĩnh mệnh mà đi.
Lúc này Lý Nham mới vái chào Vương Phác thật sâu rồi chân thành nói:
- Vương tổng binh, đại ân không dám nói lời cảm ơn. Một ngày nào đó nếu cần trợ giúp gì, Vương tổng binh cứ việc phái người đến, Lý Nham sẽ dốc lực giúp đỡ.
- Lý thủ lĩnh khách sáo rồi.
Vương Phác lạnh lùng nói:
- Tất cả cũng vì giết Kiến Nô mà thôi, cứu tẩu phu nhân chẳng qua cũng chỉ là duyên, không dám kể công!
Vương Phác đương nhiên không cho lời Lý Nham nói là thật. Không phải hắn nghi ngờ nhân phẩm, năng lực của Lý Nham mà dù sao Lý Nham cũng không phải là thủ lĩnh cao nhất. Trên y còn có Sấm vương Lý Tự Thành. Lý Nham và Vương Phác cùng phối hợp chặt chẽ ở Đại Đồng, cùng chống chọi với Kiến Nô. Sùng Trinh hoàng đế không làm gì được Vương Phác hắn, lẽ nào Lý Tự Thành cũng không làm được gì Lý Nham?
Rất nhanh, Lý Hổ đã dẫn người mang cáng vào sơn động, đỡ Hồng Nương Tử dậy.
Nhìn Lý Nham dời khỏi hàng, Vương Phác hỏi Lã Lục:
- Nộn Nương đâu? Chúng ta phải đi rồi.
- Tướng công, tiểu tỳ quay về rồi.
Vương Phác vừa dứt lời thì Nộn Nương liền đi vào sơn động, trong tay còn đang nắm thảo dược giơ lên về phía Vương Phác vui mừng nói:
- Tìm được thảo dược cho Lý phu nhân rồi, ngoài bạch dược Vân Nam còn có thuốc trị vết đao rất hiệu quả.
- Được rồi, bây giờ không vội.
Vương Phác đi đến trước mặt Nộn Nương cầm mấy nhánh cỏ bọc vào tấm vải, rồi nhẹ nhàng lau đất bùn trên mặt Nộn Nương. Sau đó quay đầu dặn dò Lã Lục:
- Lục nhi, lập tức triệu tập các huynh đệ, áp giải 2 tên Kiến Nô kia về thành.
- Vâng.
Lã Lục lĩnh mệnh rồi đi.
Đêm ở đại doanh núi Lôi Công.
Bố trí xong tất cả, lý Nham liền cúi xuống nhìn Hồng Nương Tử dịu dàng nói:
- Nương tử, nàng hãy nghỉ ngơi trước đi. Ta bảo nhà bếp làm chút canh, sáng mai bảo Kinh sư huynh vào thành Đại Đồng tìm danh y tốt nhất, nàng sẽ không sao, khỏi rất nhanh thôi.
- Tướng công.
Hồng Nương Tử bỗng nhiên nói:
- Chàng đừng đi, thiếp có lời muốn nói với chàng.
- Nương tử.
Lý Nham khẽ mỉm cưởi, dịu dàng nói:
- Có gì hãy để vết thương của nàng khỏi rồi nói.
- Không được.
Ngữ khí của Hồng Nương Tử tuy yếu ớt nhưng cũng rất kiên quyết:
- Thiếp nhất định phải nói bây giờ.
Lý Nham bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, vậy nàng nói đi.
Mí mắt của Hồng Nương Tử nhẹ nhàng khép lại không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Lý Nham. Nàng càng không dám tưởng tượng Lý Nham sẽ có phản ứng như thế nào, nhưng nàng vẫn quyết định nói hết tất cả cho y biết.
- Cái gì?
Sắc mặt của Lý Nham lập tức thay đổi rồi khàn khàn giọng nói:
- Nương tử, nàng nói gì?
Hồng Nương Tử nghe ra giọng điệu của Lý Nham đã thay đổi rất nhiều, trong lòng nàng không khỏi chua xót. Không có người đàn ông nào chịu được điều này, cho dù tướng công có thương nàng bao nhiêu đi nữa thì y cũng không thể chịu nổi điều này. Trong thời đại này người đàn ông trêu hoa ghẹo nguyệt, có thể 5 thê 7 thiếp nhưng đàn bà thì không thể được.
- Tướng công, thiếp để cho người ta nhìn thấy hết rồi.
Hồng Nương Tử môi run run, không nói gì, không biết vì sao mà nàng cũng không muốn nói ra Vương Phác. Có lẽ nàng lo sợ Lý Nham sẽ tìm Vương Phác liều mạng. Nàng cảm thấy Vương Phác không xấu, có lẽ còn một nguyên nhân khác. Dù sao nàng cũng không biết bản thân nàng nghĩ gì nữa?