Thiết Huyết Đại Minh

Chương 190



Hành dinh Đề Đốc, tại đại trướng của Vương Phác.

Trương hòa thượng đi nhanh vào lều trúc cung tay thi hành lễ nói:

- Ty chức tham kiến tướng quân.

Vương Phác khoát tay áo hỏi:

- Hòa thượng, tiểu Phượng và bọn nhỏ đã sắp xếp xong chưa?

Tiểu Phượng và hai đứa trẻ là người nhà của Trương hòa thượng đi theo nhà họ Vương cùng đến Giang Nam, mấy ngày trước lại cùng Trần Viên Viên từ Tùng Giang trở về Nam Kinh, những người này đã sớm đoàn tụ cùng Trương hòa thượng.

Trương hoà thượng chắp tay đáp:

- Hồi bẩm tướng quân, đã bố trí ổn thỏa rồi.

- Tốt.

Vương Phác gật đầu nói:

- Bây giờ ngươi nhanh chóng đi về nhà tạm biệt Tiểu Phượng và hai đứa nhỏ đi.

- Dạ.

Trương hòa thượng đáp lời, hỏi tiếp:

- Tướng quân, có phải chuẩn bị có trận chiến không?

- Không phải.

Vương Phác lắc đầu nói:

- Ngày mai ngươi phải đi Trừ Châu thay Bạch Liên giáo chủ huấn luyện tân binh.

Trương hòa thượng không cần nghĩ ngợi vội đáp:

- Dạ.

Vương Phác nói:

- Ngươi không muốn hỏi vì sao phái ngươi đi Trừ Châu sao và tại sao phải giúp họ luyện binh?

- Không có gì cần hỏi cả.

Trương hòa thượng lớn tiếng nói:

- Đây là chuyện tướng quân ra lệnh, ty chức chỉ cần làm theo là được.

- Tốt.

Vương Phác vui vẻ nói:

- Ngươi nhanh về đi.

- Mạt tướng xin cáo lui.

Trương hòa thượng lại chắp tay vái chào rồi nhanh chóng xoay người rời đi.

Hậu viện hành viên, phòng ngủ của Trần Viên Viên.

Tiểu Vương Pháp đã ngủ say, Trần Viên Viên đang cầm từng chiếc áo quần, giày nhỏ của đứa nhỏ ướm lên người, những quần áo giày dép cho đứa bé này đều được Lý Thập Nương, Lý Hương Quân, Cố Mi, Khấu Bạch Môn cho người mang đến, Nộn Nương giúp sửa sang lại tuy nhiên cô gái nhỏ này dường như hồn đi mất tiêu rồi.

- Nộn Nương?

- Nộn Nương.

- Nộn Nương!!!

Trần Viên Viên đứng bên cạnh gọi ba tiếng, Nộn Nương mới giật mình bừng tỉnh vội hỏi:

- Phu nhân, có chuyện gì ạ?

- Không có chuyện gì.

Trần Viên Viên cười nói:

- Hồn em để đi đâu vậy? Có phải bay đến nơi tướng công rồi không?

- Phu nhân...

Nộn Nương không thuận nói:

- Người nói cái gì thế!

- Con bé này...

Trần Viên Viên cười nói:

- Có phải lúc chạng vạng tướng công có mang về một cô gái có bộ dạng diêm dúa lẳng lơ về Hành dinh nên em ghen không?

- Không có.

Nộn Nương cụp đôi mắt đẹp nhỏ giọng nói:

- Tiểu tỳ chỉ có điều cảm thấy tướng quân mang về Hành dinh một người con gái không đứng đắng cho lắm.

- Nha đầu ngốc, dạng nữ nhân nào mới đứng đắn chứ? Tướng công không phải đứa trẻ ba tuổi, người nhất định có chừng mực.

Trần Viên Viên bỏ tiểu y phục xuống, đứng dậy âu yếm trên làn da trắng mịn của Nộn Nương, yêu thương nói:

- Con người dù thế nào cũng không thấy đủ đấy, em ngàn vạn lần không được ỷ vào được yêu mến mà kiêu ngạo, Nộn Nương nên nhớ kỹ, nếu một người không hiểu được điều ấy, dục vọng của người đó vĩnh viễn không được thỏa mãn, như vậy những ham muốn của nàng không đạt được nàng sẽ không từ thủ đoạn nào để giằng co tranh giành, cuối cùng nàng cũng không được gì cả.

- Tiểu tỳ hiểu rồi.

Nộn Nương buông thõng tay xuống nhỏ giọng nói:

- Đa tạ phu nhân dạy bảo.

- A.....

Đang nói đột nhiên nghe âm thanh của Vương Phác ở ngoài cửa:

- Hai người các nàng đang nói cái gì mà im lặng thế?

Nói xong, Vương Phác liền nhanh chóng bước vào.

Trần Viên Viên tiến lên một bước hạ giọng nói:

- Tướng công nói nhỏ chút, đứa bé vừa mới ngủ rồi.

- Àh.

Âm lượng của Vương Phác nhanh chóng nhỏ lại, nhỏ giọng nói:

- Tội lỗi tội lỗi, suýt nữa lão nạp làm ồn ào khiến tiểu hòa thượng tỉnh lại.

- Phụt.

Nộn Nương không kìm được che miệng cười rộ lên.

Trần Viên Viên xinh tươi nhìn Vương Phác nói:

- Tướng công, người nói gì thế.

Vương Phác cười ha ha vươn tay trái ôm lấy Trần Viên Viên ngồi xuống mép giường sau đó lại đưa tay phải ôm Nộn Nương. Trần Viên Viên và Nộn Nương để mặc Vương Phác ôm ấp, hai người tựa như con mèo nhỏ ngoan ngoãn cuộn tròn, ngoan ngoãn cuộn mình trong cánh tay cường tráng của Vương Phác.

- Nương tử.

Vương Phác hít mũi một cái thích ý hưởng thụ mùi hương trên cơ thể hai nàng truyền tới. Hắn không khỏi đắc ý nói:

- Tướng công đã chuẩn bị mọi thứ để kiếm tiền chỉ còn thiếu một bộ đồ đặc sắc, nương tử, nàng có quen tỉ muội nào có thể may được bộ đồ đặc sắc không?

- Bộ đồ đặc sắc?

Trần Viên ngạc nhiên nói:

- Bộ đồ đặc sắc là gì?

- Ách....

Vương Phác lúc này mới giật mình bây giờ lại đời Minh, căn bản không có trang phục giả trang, vội vàng nói:

- Việc đó, bộ đồ đặc sắc là một loại xiêm y ở Tây Dương, dùng vải may rất ít mặc trên người rất đẹp, rất mê người, tất cả đàn ông đều thích.

Vẻ mặt Trần Viên Viên trở nên ửng đỏ, thấp giọng hỏi:

- Chẳng lẽ như giống như đồ lót xiêm y sao?

- Ha ha, không sai biệt lắm, chính là ý như thế.

Vương Phác hỏi:

- Nàng có quen biết không ít tỷ muội không biết có quen biết ai có sở trường cắt may không?

- Có.

Trần Viên Viên gật đầu nói:

- Nói về khéo tay và tài nghệ may cắt toàn bộ Giang Nam phải nói đến Tiểu Uyển muội rồi, rất nhiều thợ may cả đời may xiêm y cũng chưa chắc may đẹp bằng Uyển muội, còn nữa bọn tỷ muội Nam Khúc cũng mặc áo tơ tằm xuân thu đều do tự tay Tiểu Uyển muội tự tay cắt may đấy.

Vương Phác vui vẻ nói:

- Đổng Tiểu Uyển thực sự có tài cắt may xuất sắc thế sao?

- Tiểu Uyển muội muội tài có tài cắt may thì khỏi cần nói, tuy nhiên….

Đang nói đột nhiên Trần Viên Viên ngưng lại, quay đầu nhìn Vương Phác cuời như không cười, nói:

- Tướng công người muốn may bộ xiêm y có kiểu dáng không đoan chính, mặt tiểu Uyên muội muội mỏng lắm chưa hẳn đồng ý may cho người đâu, trừ phi…..

Vương Phác vội hỏi:

- Trừ phi cái gì?

Trần Viên Viên nói:

- Trừ phi chàng cưới tiểu Uyên muội muội làm vợ, muội ấy mới có thể cắt may bộ y phục gợi cảm đó cho chàng được.

- Chuyện này….

Vương Phác vò đầu bức tai nói:

- Chẳng lẽ không có biện pháp nào khác sao?

Trần Viên Viên lắc lắc đầu cười nói:

- Thiếp nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có biện pháp này, hơn nữa nếu tướng công muốn kết hôn cùng Tiểu Uyên muội muội thì nhất định phải nhanh tay lên,….ha ha, khi thời cơ đến phải biết nắm lấy, thiếp nghe nói gần đây có vị công tử Phục Xã mỗi ngày đều đến tìm Tiểu Uyển muội muội đó.

- Công tử Phục Xã ư?

Vương Phác cau mày nói:

- Người đó có phải là Mạo Tích Cương không?

Vừa nghe tên công tử Phục Xã trong đầu Vương Phác lập tức hiện lên khuôn mặt Mạo Tích Cương huyện Ngô Giang ở Tô Châu, hắn thầm nghĩ tên nhãi này chỉ hữu danh vô thực, không có gì tốt cả. Trong lịch sử Đổng Tiểu Uyển theo y đã chịu hết nỗi khổ đau của nhân gian, tuổi trẻ nhưng vất vả lâu ngày sinh bệnh đến nỗi ho lao ói máu mà chết.

Có một lần khi Thanh binh đánh tới, cả nhà chạy nạn, vì trên thuyền quá nhỏ nhưng khá nhiều người chen chúc, tên Mạo Tích Cương khốn kiếp này không ngờ chỉ lo cho bản thân chen lên thuyền chạy trốn, bỏ Đổng Tiểu Uyển lại bến tàu, với điểm này cũng khiến hắn không muốn tên mặt người dạ sói Mạo Tích Cương cưới Đổng Tiểu Uyển rồi.

- Nương tử.

Vương Phác nghiêng đầu nhìn Trần Viên Viên nhỏ giọng nói:

- Nếu thật sự tướng công ta cưới Tiểu Uyển muội muội sao, nàng không ghen à?

- Thiếp không ghen.

Trần Viên Viên cười nói:

- Nếu tướng công có thể cưới hết các tỷ muội thì thiếp sẽ rất vui.

Trần Viên Viên là người vô cùng thông minh, trí tuệ hơn người, nàng đã sớm nhìn ra Vương Phác là nam nhân làm nên đại sự, một người như thế sao chỉ có thể cả đời trông cậy vào hai nữ nhân này chứ? Có một câu nói khá hay không sợ kẻ trộm trộm, chỉ sợ kẻ trộm nhớ, không biết có bao nhiêu Nam Khúc tỷ muội đều nhớ đến Vương Phác.

Dù Trần Viên Viên có muốn hay không nàng đều không có biện pháp ngăn cản Vương Phác có nhiều nữ nhân hơn, nếu đã như vậy vì sao còn ngang ngược ngăn cản khiến Vương Phác không vui chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.