Thiết Huyết Đại Minh Khi tiếng súng đột ngột vang lên, phản ứng đầu tiên của Lý Nham đó là trúng mai phục! Lý Nham tuy rằng không xác định Vương Phác làm sao biết trước được phương hướng hành quân của nghĩa quân, đồng thời còn nửa đường thiết lập mai phục, nhưng y vẫn dựa vào bản năng tức thì phản ứng. Lý Nham ra lệnh một tiếng, ba nghìn nghĩa quân nhanh chóng bắt đầu hành động. Đầu tiên mấy trăm cây đuốc được đốt lên, nhờ vào ánh lửa, tướng sĩ nghĩa quân cấp tốc triển khai đội hình xạ kích lục đoạn, đây cũng là bất đắc dĩ, đốt đuốc lên mặc dù sẽ làm cho nghĩa quân trở thành mục tiêu công kích của quan quân, nhưng nếu không đánh lửa mà nói, tướng sĩ nghĩa quân sẽ không thể nhìn thấy gì hết, làm gì cũng không được. Dưới tình hình khuyết thiếu ánh sáng, Hỏa thương đội hoàn toàn chỉ là đồ trang trí. Bởi vì trong tình trạng không có ánh sáng Hỏa thương đội không có khả năng lập chỉnh tề đội ngũ xạ kích, nếu dưới tình hình không có sắp xếp đội hình xạ kích mà nổ súng bậy, kết quả rất có thể sẽ tổn thương người một nhà, thời điểm không có ánh sáng càng không thể nạp lại đạn dược, cho dù là lão binh kinh nghiệm phong phú cũng rất khó mò mẫm lắp đạn dược. Thời điểm ba nghìn nghĩa quân của Lý Nham đang cấp tốc bày ra đội ngũ xạ kích, quan quân ngoài trăm bước cũng không hề có động tĩnh gì. Là Vương Phác phản ứng không nhanh bằng Lý Nham, huấn luyện của quan quân kém thuần thục hơn nghĩa quân sao? Đương nhiên không phải! Trên thực tế, vừa nhìn thấy một mảnh lốm đốm ánh lửa, Vương Phác liền biết đã đụng mặt Hỏa thương đội của Lý Nham rồi. Chẳng qua, Vương Phác cũng không như Lý Nham hạ lệnh xếp thành hàng, bởi vì nếu muốn hoàn thành xếp đội hình nhất định phải đốt đuốc, một khi đốt đuốc lên, đồng nghĩa với hành tung của mình hoàn toàn bị bại lộ, kết quả, cả hai quân đều lưỡng bại câu thương, quan quân của Vương Phác tuy rằng được trang bị Toại phát thương tương đối tiên tiến, nhưng dù sao cũng chỉ có bảy trăm người, mà Hỏa thương đội của Lý Nham lại có chừng ba ngàn người. Vương Phác không ngu mà đi liều mạng cùng Lý Nham. - Nằm xuống! - Nằm xuống! - Nằm xuống! Vương Phác lặng yên hạ quân lệnh cho quan quân tướng sĩ hàng đầu truyền xuống dưới. Quân lệnh rất nhanh được lần lượt truyền đi xuống, chỉ chốc lát sau, bảy trăm danh lão binh đã toàn bộ nằm úp sấp trên mặt đất, giáo đồ Bạch Liên giáo đi theo cũng bị các lão binh mạnh mẽ ấn xuống đất, những lão binh này đều là lão binh thiết huyết thân kinh bách chiến, trước khi nhận được quân lệnh mới, cho dù Lưu tặc có chém giết đến trước mắt, bọn họ cũng sẽ không đứng lên lại! Chẳng qua lưu tặc đối diện cũng không có phản công đánh lén. Bởi vì ba ngàn lưu tặc này là Hỏa thương đội, Hỏa thương có ưu thế khi bắn cự ly xa, chứ không phải trong cận chiến! Lý Nham đồng dạng không có tùy tiện hạ lệnh nổ súng, bởi vì y còn chưa xác định được phương vị cụ thể của quan quân mai phục, tiếng súng vang lên vừa rồi tới rất bất ngờ, Lý Nham chỉ có thể mơ hồ suy đoán đại khái phương hướng cùng với khoảng cách, mà không thể phán đoán chính xác. Chính vì vậy nghĩa quân mặc dù đã bày xong đội ngũ xạ kích, lại chỉ có thể lấy tịnh chế động. Bốn phía cánh đồng bát ngát lâm vào yên lặng như chết, ngay cả không khí cũng như đông lại. Chẳng qua, yên lặng như vậy cũng không kéo dài quá lâu. Bất thình lình, tiền phương dưới bầu trời đêm bốc lên một loạt ánh lửa đỏ chói, tiếng súng thoáng chốc kịch liệt vang vọng trong đêm tối, tướng sĩ nghĩa quân hàng trước thoáng chốc ngã xuống mười mấy người, có mấy người chết ngay tại chỗ. Tuy nhiên phần nhiều chỉ là bị thương, ngã trong vũng máu kêu rên. Có điều là, lần bắn này của quan quân cũng đã bại lộ phương vị của bọn họ, tướng sĩ nghĩa quân đã vào trận địa sẵn sàng đón địch nhanh chóng chuyển hướng nòng súng, nhắm ngay phương vị quan quân vừa mới nổ súng, các tướng lĩnh chỉ đạo liên thanh ra lệnh, sau khi hoàn tất xếp thành hàng tướng sĩ nghĩa quân liền từng đội từng đội tiến lên phía trước, chỉa hướng tiền phương đen kịt dưới bầu trời đêm luân phiên nổ súng. - Ầm ầm ầm... Kịch liệt tiếng súng vang cuồn cuộn khuấy động bầu trời đêm. Ước chừng luân phiên sáu loạt bắn một lượt qua đi, Lý Nham mới hạ lệnh ngừng bắn, chiến trường một lần nữa yên lặng xuống, kỳ lạ là, tiền phương trong đêm đen lặng ngắt như tờ, Lý Nham đến một tiếng hét thảm cũng không nghe thấy, chẳng lẽ nói lưới đạn dày đặc như vậy dĩ nhiên lại không tạo thành sát thương với quan quân. Ngay khi Lý Nham suy nghĩ trăm lần vẫn không lời giải đáp, tiền phương dưới bầu trời đêm đột nhiên dâng lên một loạt ánh lửa đỏ bừng. Cùng với tiếng súng kịch liệt, tướng sĩ nghĩa quân hàng trước lại ngã xuống mấy chục người, Lý Nham chấn động, lần nữa hạ lệnh nổ súng, ba nghìn Hỏa thương thủ luân phiên tiến lên, lại là liên tiếp sáu loạt bắn một lượt. Tiền phương dưới bầu trời đêm. Vương Phác đang nằm úp sấp trong rãnh vụng trộm vui sướng, thầm nói tay chơi súng của Lý Nham vẫn còn quá non! Lý Nham có thông minh đi nữa cũng không cách nào vượt qua khỏi cực hạn tư duy, y dù sao cũng là người thời đại này, đấu súng đối với y mà nói còn chưa bao giờ nghe qua, chưa từng được thấy những đồ vật mới mẻ, y không có khả năng vô sự tự thông (không thầy cũng tự thông tỏ) nghĩ ra cái gì là chiến thuật đấu súng tiên tiến, trên thực tế, ở đời sau rất nhiều chiến thuật nhìn như đơn giản, đều là dùng vô số sinh mạng và máu tươi đổi lấy! Lý Nham không phải là thiên tài, y không có khả năng trong lúc bất chợt lĩnh ngộ ra chiến thuật Hỏa thương chiến Hỏa thương, y chỉ có thể cứng nhắc tiếp tục dùng chiến thuật Vương Phác đã dùng để đối phó Kiến Nô bộ ở Đại Đồng, chính là lệnh cho nhóm Hỏa thương thủ xếp thành hàng, sau đó từng hàng thay phiên nhau tiến lên nổ súng, theo Lý Nham, chiến thuật Hỏa thương đội vốn nên là như vậy, cũng chỉ có thể là như vậy. Nhưng Vương Phác không phải là người thời đại này, hắn hiểu rất nhiều về chiến thuật hỏa khí đối chiến, cho dù những kiến thức này đều chỉ là nghiệp dư, đối phó với Lý Nham mà nói cũng đã là một ưu thế thật lớn. Để không bại lộ hành tung làm mục tiêu bắn, Vương Phác không cho quan quân đốt đuốc! Không có lửa chiếu sáng đương nhiên không có cách nào xếp thành hàng bắn một lượt, tuy nhiên âm thầm lệnh cho Lã Lục triệu tập mấy chục danh vệ binh tiến hành bắn một lượt cũng không thành vấn đề, Lã Lục ra lệnh một tiếng, năm mươi danh vệ binh đứng lên, nương theo sự che chắn của bóng đêm đứng thành một hàng, đối diện lưu tặc không nhìn tới động tĩnh bên này, không phản ứng chút nào. Ra lệnh một tiếng, năm mươi danh vệ binh đồng thời nổ súng, trận địa sẵn sàng đón địch của lưu tặc ở đối diện liền ngã xuống hơn mấy chục tên, đuốc của lưu tặc chính là bia ngắm tốt nhất! Khai hỏa xong, Lã Lục và năm mươi danh vệ binh lại nhanh chóng nằm úp sấp trên mặt đất, lúc này tiếng súng từ phía lưu tặc đối diện cũng vang lên. Một loạt đạn chì vèo vèo bay qua đỉnh đầu quan quân, lại không thương tổn đến một chút da lông của quan quân. Lại tiếp mười mấy hiệp, Hỏa thương đội của Lý Nham bắt đầu cấp báo đạn dược, nòng của hỏa thằng thương cũng bắt đầu nóng lên, đã có vài khẩu Hỏa thằng thương bị nổ tung trong quá trình nổ súng, Lý Nham rốt cục phục hồi lại tinh thần, vội vàng hạ lệnh cho Hỏa thương đội một lần nữa dàn hàng, thế nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.