Thấy Hồng Nương Tử như vậy, Vương Phác quả thực hận là không thể bạt cho mình một bạt tai, thầm nghĩ lòng hiếu kỳ quả thực có thể giết chết một con mèo, sớm đã biết như vậy thì không nên hỏi Hồng Nương Tử vấn đề ngu xuẩn như vậy chứ. Nếu không phải Lý Nham và Hồng Nương Tử gây với nhau, báo vật tuyệt với trong lòng này còn tới lượt Vương Phác sao?
- Ta và tướng công gây với nhau còn không phải vì ngài sao?
- Vì ta?
Vương Phác kinh ngạc nói.
- Không thể chứ?
Đương nhiên Vương Phác không thể hiểu được rồi, trong ấn tượng của hắn cùng Hồng Nương Tử có chuyện mờ ám là sau khi lưu lạc tới đảo hoang. Nhưng trước đó Hồng Nương Tử hình như đã gây lộn với Lý Nham rồi, ông trời làm chứng, trước đó Vương Phác ngay cả đầu ngón tay Hồng Nương Tử cũng không động tới.
Cho tới bây giờ, Vương Phác vẫn không biết hắn chính là người thứ ba phá vỡ tình cảm vợ chồng người ta.
- Sao lại không thể?
Hồng Nương Tử đắng lòng nói:
- Khi ở núi Bạch Đăng ta bị trọng thương, không phải chính ngài đã giúp ta băng bó vết thương sao? Khi đó chỗ vết thương của người ta khi ngài băng bó còn không phải đều thấy rồi sao? Cho nên sau khi trở về núi Lôi Công, ta liền kể hết chuyện này cho tướng công nghe ….
- Hả, chuyện này ….
Vương Phác vò đầu nói.
- Nhưng trên núi Bạch Đăng là Nộn Nương bó vết thương cho nàng mà.
- Hả?
Hồng Nương Tử kêu lên một tiếng, ngây người ra.
Lúc lâu sau, Hồng Nương Tử mới lấy lại bình tĩnh, thở dài một tiếng, chua xót nói:
- Ôi, đây quả đúng là trời đưa đất đẩy làm sao mà, ngài quả đúng là oan gia kiếp trước. Ta còn nghĩ là ngài đã băng bó vết thương cho ta chứ, cho nên tới đảo hoang cũng vì ngài cợt nhả, nếu sớm biết là như vậy trên đảo hoang ta có chết cũng không thể để ngài cợt nhả đâu.
Vương Phác nghe vậy liền ôm ghì lấy cơ thể mềm mại của Hồng Nương Tử, dường như nàng sắp bay đi mất vậy.
- Ối.
Hồng Nương Tử lại thở dài, ngoái đầu lại nhìn Vương Phác, hạ giọng nói:
- Cuộc đời này gặp được ngài, quả thực không biết là may mắn hay bất hạnh?
- Đương nhiên là may mắn rồi.
Vương Phác liền nói.
- Ta có thể mang lại hạnh phúc cho nàng, còn Lý Nham ….
Câu sau Vương Phác còn chưa kịp nói hết, Hồng Nương Tử đã kề môi hôn lên môi hắn, thật lâu sau mới rời ra. Hồng Nương Tử tình tứ nhìn Vương Phác, dịu dàng nói:
- Hầu gia, dù ta giờ đã là người của chàng rồi, nhưng chàng không được nói xấu tướng công, được không?
- Được, chúng ta không nói tới hắn nữa.
Vương Phác ôm ghì lấy cơ thể Hồng Nương Tử, hạ giọng nói:
- Chỉ nói chuyện của hai chúng ta.
- Đúng rồi.
Hồng Nương Tử lúc này mới nhớ tới tình cảnh nguy hiểm của Vương Phác, ân cần hỏi han:
- Nếu Mã Đắc Công và Điền Hùng, Tả Lương Ngọc liên thủ đối phó chàng, chàng định ứng phó thế nào?
Vương Phác nói:
- Ta cũng muốn hỏi nàng, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Hồng Nương Tử nói:
- Là như vậy, mấy ngày trước ta ở huyện Thương Thành chặn được sứ giả đưa tin của Mã Đắc Công và Điền Hùng. Người này đang chuẩn bị đi qua huyện Thương Thành tới Vũ Xương chuyển lời nhắn tới Tả Lương Ngọc, nói là Mã Đắc Công và Điền Hùng đã bố trí thiên la địa võng ở Hào Châu rồi, muốn tiêu diệt chàng, cho Tả Lương Ngọc chờ chàng … sau đó khởi binh “Thanh quân trắc”.
Vương Phác bèn nói:
- Vậy nàng có biết Mã Đắc Công và Điền Hùng sắp đặt bẫy gì không?
Hồng Nương Tử lắc đầu nói:
- Người đưa tin đó cũng không biết sự bố trí của Mã Đắc Công và Điền Hùng.
Vương Phác trầm ngâm một lát, bèn nói:
- Xem ra chuyện này phải nhờ người của Bạch Liên giáo đi điều tra rồi.
- Còn nữa.
Hồng Nương Tử ngẫm nghĩ một hồi, lại hỏi:
- Trong nghĩa quân Hà Nam chẳng phải có người của chàng sao?
- Ta là nói ngoài ta ra, còn có người âm thầm báo tín cho chàng không?
- Ta cũng muốn lắm.
Vương Phác nhún vai, nói:
- Nhưng tiếc là không có.
- Điều này mới lạ.
Hồng Nương Tử không khỏi cau mày, hỏi nhẹ:
- Nếu không phải có người ngầm báo tin, ban đầu trong trận chiến Trừ Châu làm sao chàng lại nắm được nhất cử nhất động của nghĩa quân?
Vấn đề này đã khiến Hồng Nương Tử suy nghĩ đã lâu rồi, Lý Nham cũng chính vì chuyện này mà đuổi nàng đi.
Hồng Nương Tử nghĩ mãi vẫn không hiểu, ban đầu rõ ràng nàng không hề báo tin cho Vương Phác, nhưng làm thế nào Vương Phác lại biết được nhất cử nhất động của nghĩa quân, còn bố trí sẵn phương án đối phó?
Trên mặt Vương Phác cũng lộ rõ vẻ hoang mang, hỏi:
- Lạ nhỉ, ban đầu chẳng phải nàng đã viết rất rõ kế hoạch hành động của nghĩa quân vào thư, sau đó dùng mũi tên bắn vào đại bản doanh của ta ư? Đúng rồi, ta còn chưa hỏi nàng, vì sao ban đầu nàng lại không thèm nhìn mặt ta đã bỏ đi rồi? Liệu có phải khi đó đã động lòng với ta rồi?
- Phì.
Hồng Nương Tử gắt lên một tiếng, sẵng giọng:
- Không có, ta không thư cho chàng.
Vương Phác kinh ngạc nói:
- Quả thực không phải nàng?
Hồng Nương Tử đáp:
- Đương nhiên không phải rồi.
- Chuyện này kỳ lạ.
Vương Phác lắc đầu.
- Vậy người gửi thư cho ta là ai?
- Ta đang điều tra.
Trong đôi mắt đẹp của Hồng Nương Tử chợt lóe lên ánh mắt sắc bén rồi biến mất, hạ giọng nói:
- Nhất định ra phải tìm cho ra hắn.
- Để ta nói nhé ….
Vương Phác thuận miệng phân tích.
- Người đó báo tin cho ta có lẽ là vì muốn đạt được múc đích nào đó.
Hồng Nương Tử thần sắc khẽ động, hỏi:
- Mục đích gì?
Vương Phác nói:
- Khả năng lớn nhất là muốn Lý Nham chết.
Hồng Nương Tử liền hỏi:
- Vì sao hắn muốn làm chuyện như vậy?
- Ngoài danh lợi và sắc đẹp ra thì còn có thể là gì?
Vương Phác nói.
- Thân phận của Lý Nham khiến người khác hâm mộ nhất ngoại trừ chức chủ tướng quân Hà Nam, chính là vì nương tử nàng tướng mạo sinh đẹp. Sau khi Lý Nham chết ai có khả năng trở thành chủ tướng quân đội nhất? Hơn nữa ai gần gũi nhất, thích quan tâm chăm sóc nàng nhất?
- Là ta, chính là ta, ta thích quan tâm tới người phụ nữ yêu quý trong lòng.
- Chàng nha.
Hồng Nương Tử ngã nhào vào vòng tay Vương Phác, dùng ngón tay ngọc ngà dí nhẹ lên trán Vương Phác, gắt giọng:
- Chẳng trách nhiều danh viện Tần Hoài như vậy đều muốn trái tim của chàng. Ngay cả yêu nữ Bạch Liên Liễu Khinh Yên kia cũng không thoát khỏi nanh vuốt của chàng. Nếu ai bị người chú ý tới, tiên nữ trên trời cũng phải gả xuống trần.
Một sự cảm nhận quái dị đang xâm chiếm mãnh liệt trái tim Hồng Nương Tử, cảm giác cùng với Vương Phác khác hoàn toàn khi cùng với Lý Nham.
Hồng Nương Tử cũng đã từng tình sâu như vậy với Lý Nham, nhưng đến giờ trong lòng nàng cũng vẫn còn hình bóng của Lý Nham. Nhưng giữa nàng và Lý Nham rất ít khi được liếu mắt đưa tình như vậy, thậm chí ngay cả ân ái ban đêm cũng đều có thời gian cố định, trình tự cố định, thậm chí là tư thế cố định, tất cả đều khác với cảm súc mãnh liệt dâng trào khi ở bên Vương Phác.
Thị trấn Nghĩ Môn.
Quỷ búa thiên nhiên đã chia ngọn núi ra thành hai nửa, đủ để tạo thành dòng nước rộng khoảng hơn mười trượng uốn lượn qua khe núi. Dòng xoáy thủy chiều bên trái bờ sông chính là một đường quan đạo duy nhất thông tới Hào Châu. Quân Trung Ương của Vương Phác muốn đi Hào Châu chỉ có thể đi qua đây, bởi vì doanh trại pháo và doanh trại quân nhu không thể đi đường nhỏ được.
Hai ngày trước, một đội quan quân Đại Minh bỗng nhiên lấy danh nghĩa quét sạch thổ phỉ đã chiếm cứ khe núi này, cắt đứt con đường duy nhất này, người buôn bán nhỏ, thương nhân đều không thể thông hành. Trên sườn núi của hai bên triền núi cũng bố trí đầy trạm gác như hung thần ác sát, thậm chí còn không cho phép tiều phu miền phụ cận lên núi đốn củi.
Trên quan đạo giữa khe núi, tổng binh Hào Châu Điền Hùng cho gọi một gã tâm phúc tới, chỉ vào lều cỏ bên ngoài cách bên trái quan đạo mấy chục bước nói:
- Cẩu Tử, bắt đầu từ bây giờ ngươi giả trang thành sơn dân, ở trong lều cỏ này. Khi quân Trung Ương đi qua ngươi trốn trong lều quan sát bên ngoài, phải nhìn cho kỹ vào, nhất định không được sai người.
- Tướng quân yên tâm.
Cẩu Tử vỗ lên ngực mình.
- Chỉ cần bị tiểu nhân chú ý đến, tuyệt đối không thể sai được, nếu không tuyệt đối sẽ không thể nổ nhầm người.
- Bức chân dung này đúng hoàn toàn.
Điền Hùng vỗ vỗ lên vai người tâm phúc đó của mình, thành khẩn nói.
- Cẩu Tử, nếu lần này giết chết được đồ chó hoang Vương Phác, ngươi lập công đầu, tới khi đó lão tử nhất định sẽ đề bạt ngươi làm tham tướng!
- Vậy tiểu nhân cảm tạ đại ân đại đức của tướng quân.
Cẩu Tử nghe vậy mừng rõ, cái đồ đần độn này không hề nghĩ xem quả thực nếu gã có giết được Vương Phác, mấy chục ngàn quân Trung Ương dưới trướng Vương Phác không chém gã ra trăm mảnh sao?
Mông Thành, khách sạn Duyệt Lai.
- Hồng Nương, ta phải đi rồi.
Mặc dù quyến luyến khó rời, nhưng Vương Phác biết thực sự hắn phải đi rồi. Nếu không trở về dịch quán, đám người Nộn Nương sẽ sốt ruột, tới khi đó sẽ cử vệ đội đi “lùng bắt” toàn thành, sau đó bị người ta bắt gian trên giường thực không hay chút nào.
Hồng Nương Tử liền giống như người vợ bé dịu dàng, thay lễ phục, đội mũ cho tổng đốc Vương Phác:
- Có cần ta đi theo tới Hào Châu xem xem rốt cuộc Mã Đắc Công và Điền Hùng đã chuẩn bị thế nào?
- Không cần.
Vương Phác hôn lướt lên khuôn mặt trắng hồng của Hồng Nương Tử, lắc đầu nói:
- Một mình nàng đi Hào Châu quá nguy hiểm. Mấy ngày này nàng hãy ngoan ngoan ở lại Mông Thành, không đi đâu hết.