Thiết Huyết Đại Minh

Chương 331: Người heo (1)



Chém xong hai trăm tám mươi mốt tử tù, lại có ba xe tù từ từ chạy vào pháp trường.

Trong ba xe tù nhốt Cao Hoằng Đồ, Phạm Văn Trình và Lộ vương Chu Thường Phương, sắc mặt ba người xám như tro tàn, mắt dại đi, mặt đờ dẫn, nhất là Chu Thường Phương, đã sợ đến mức đầu óc không còn tỉnh táo nữa.

Xe tù dừng lại bên cạnh đài hành hình. Sáu tên nha dịch bước tới mở xe tù ra, đưa ba phạm nhân đến băng ghế hành hình cột chặt lại. Ba phạm nhân bị cố định thành hình chữ đại (大), hai tay hai chân bị tách ra, bị mạnh mẽ cố định lại.

Dân chúng vây xem chợt thở mạnh, ba tên đao phủ thủ cầm yêu đao sắc bén sải bước lên đài hành hình, ba tên đao phủ thủ này cũng đã tương đối lớn tuổi, mặt người nào cũng lạnh lùng ác nghiệt. Chặt người thành “người heo” là một kỹ thuật khó, không có sự kiên quyết và một chút kinh nghiệm thì sẽ không thể làm được.

Ngoài ba tên đao phủ thủ, còn có sáu thầy lang mang theo hòm thuốc, chờ sẵn dưới đài hành hình.

Giám trảm quan Cù Thức Tỷ khẽ vuốt cằm, sư gia đứng nghiêm trước đài hắng giọng quát lên:

- Đã đến giờ, hành hình!

- Soạt soạt soạt soạt!

Ba tên đao phủ thủ đồng thời vung đao.

Sau bốn nhát đao gọn gàng, tứ chi của ba phạm nhân đã bị chém tận gốc, máu huyết bắn tung tóe, trên đài hành hình lập tức vang lên tiếng kêu thét thảm thiết, rất nhiều người nhát gan vội nhắm mắt lại hoặc quay đầu đi, không dám nhìn cảnh tượng đáng sợ này. Sáu thầy lang dưới đài mang hòm thuốc chạy nhanh lên đài hành hình, bắt đầu khẩn cấp tiến hành cứu trị cho phạm nhân.

Trong đám người vây quanh xem ngoài pháp trường, có người cảm thấy khó hiểu, hỏi:

- Đây là phạm nhân, vì sao còn cứu trị cho họ?

- Mấy người không hiểu chuyện rồi.

Một tên tú tài đắc ý nói:

- Người heo là cực hình tàn khốc nhất trong thiên hạ, tương truyền do Lữ Hậu vì trả thù Thích phu nhân mà sáng chế ra. Chặt bỏ tay chân chỉ là bước đầu tiên mà thôi, kế tiếp còn phải khoét hai mắt phạm nhân, cắt lưỡi, hủy giọng nói, cuối cùng dùng thiếc đổ vào lỗ tai phạm nhân, khiến họ không thể nhìn, không thể nghe, không thể nói, nhưng cũng sẽ không chết ngay. Bây giờ chỉ mới thực hiện bước đầu tiên, nếu không khẩn cấp cứu trị cho họ, họ sẽ chết vì mất máu, làm sao thực hiện thành công người heo?

- Trời ơi, tội nghiệp như vậy sao?

- Thế này thì quá thảm!

- Bọn họ phạm tội gì mà phải chịu cực hình như vậy?

- Không thấy bố cáo viết gì sao? Là phản quốc theo địch!

Dân chúng bàn tán xôn xao, lúc này thầy lang trên đài hành hình đã băng bó cầm máu xong cho phạm nhân, lại có sáu tên nha dịch mang ba cái vò lớn lên đài hành hình, nâng ba phạm nhân chỉ còn lại đầu và khúc mình nhét vào vò, chỉ để ló cái đầu lên, vô lực gục xuống mép vò.

Đao phủ thủ rót thuốc phá hủy cổ họng của phạm nhân, lại dùng dao nhọn khoét mắt, cắt lưỡi, cuối cùng đổ thiếc nóng chảy vào tai phạm nhân, bít lại. Làm xong tất cả các bước, thế là đã hoàn thành việc tạo người heo. (Kinh quá!)

- Cheng!

Sau tiếng chiêng, một tên nha dịch tốt giọng lên đài hành hình, hét lớn:

- Các hương thân, các ngươi cũng đã nhìn thấy, đây gọi là người heo! Chặt tay chân, móc mắt, bít lỗ tai, hủy giọng nói, để phạm nhân không thể nhìn, không thể nói, không thể nghe, sống không bằng chết...

Dân chúng vây xem hít vào một hơi dài.

Nha dịch lại nói:

- Tuy nhiên mọi người không cần phải sợ, mặc dù người heo đáng sợ, nhưng chỉ dùng để trừng trị bọn phản quốc, chỉ cần mọi người không phản quốc, không phản bội dân tộc, thì tuyệt đối sẽ không bị quan phủ chém thành người heo, chỉ có lũ súc sinh vô liêm sỉ, quên gốc quên nguồn, bán nước cầu vinh, cam tâm làm nô tài cho ngoại tộc man di, mới bị biến thành người heo!

Nha môn Binh bộ, đại đường.

Sử Khả Pháp dùng một vuông vải đỏ gói kỹ đại ấn “Binh bộ Thượng thư”, rồi trịnh trọng đặt trên bàn, cuối cùng đưa mắt ngắm nhìn đại đường Binh bộ quen thuộc, trong mắt khó tránh khỏi hiện lên vẻ chán nản. Các quan viên Binh bộ như tả thị lang, hữu thị lang, viên ngoại lang, chủ sự đều lộ vẻ âu sầu.

Mặc dù đa số những quan viên Binh bộ này cũng là người của đảng Đông Lâm, nhưng ai cũng có lương tâm, Sử Khả Pháp là một thanh quan chân chính, cho dù ông ta không hòa hợp với Tôn Truyền Đình và Vương Phác, nhưng cũng vẫn được những quan viên này tôn kính.

Một chủ sự buồn bã hỏi;

- Đại nhân, ngài thật sự muốn từ quan sao?

Sử Khả Pháp có chút cô đơn, gật gật đầu, không nói.

Giờ phút này, trong lòng Sử Khả Pháp đầy khổ sở, cũng không phải do Vương Phác mượn tay ông ta giết chết phe nhóm gần ba trăm người của Cao Hoằng Đồ, mà là bởi vì phe Tôn Truyền Đình và Vương Phác đã hoàn toàn nắm giữ triều chính, ngay cả hoàng đế Long Vũ cũng trở thành con rối trong tay hai người. Mặc dù Sử Khả Pháp có khuynh hướng Tâm học (1), chủ trương hạn chế quân quyền, nhưng tuyệt đối không thể tha thứ cho sự lộng quyền của Tôn Truyền Đình và Vương Phác.

Sử Khả Pháp không muốn thông đồng làm bậy với bọn Vương Phác, nên lựa chọn từ quan rút lui, không mưu cầu địa vị, không mong làm được chuyện lớn, chỉ muốn rời khỏi triều đình, Tôn Truyền Đình và Vương Phác có bày trò gì, cũng không liên quan tới ông ta.

Trong lòng đã định, Sử Khả Pháp vái chào các quan viên Binh bộ, lạnh nhạt nói:

- Các vị, xin từ biệt.

Dứt lời, Sử Khả Pháp không nhìn mọi người, xoay người rời đi.

Vừa lúc đó, dưới bậc thềm rộng bên ngoài đại đường Binh bộ chợt một bóng người xuất hiện, khi thấy rõ người đó, Sử Khả Pháp không khỏi ngạc nhiên, dừng chân lại. Các quan viên sau lưng Sử Khả Pháp cũng hết sức ngạc nhiên, bởi vì người đang đi lên bậc thềm, không ngờ là Vương Phác.

Vương Phác vung tay lên, hai gã vệ binh đã sải bước lên trước, mỗi người cầm một trục cuộn giấy, giơ cao lên khỏi đỉnh đầu, rồi kéo sợi dây đỏ buộc cuộn giấy, cả cuộn giấy liền bung ra, lộ ra một bức câu đối: “Sử giám lưu danh, chân khả pháp; hồng ân hạo đãng phản thành cừu”.

Nhất thời, đám quan viên Binh bộ không hiểu, nhưng Sử Khả Pháp vừa thoáng nhìn qua đã hiểu ý của câu đối này.

Vế đầu câu đối này chỉ Sử Khả Pháp, vế sau chỉ Hồng Thừa Trù, Hồng Thừa Trù vốn là trọng thần được hoàng đế Sùng Trinh coi trọng nhất, nhưng cuối cùng y đã đầu hàng Kiến Nô, làm một tên Hán gian chó săn.

Vương Phác đưa đôi câu đối này cho Sử Khả Pháp, ý tứ rất rõ ràng, đó là hắn vô cùng căm hận Hồng Thừa Trù bán nước cầu vinh, đồng thời cũng xác định rõ Sử Khả Pháp không giống với Hồng Thừa Trù, câu “Sử giám lưu danh chân khả pháp”, hoàn toàn biểu lộ sự tán thưởng của hắn đối với khí tiết của Sử Khả Pháp.

Nhất thời Sử Khả Pháp không hiểu Vương Phác làm như vậy là có ý gì, chắp tay nói:

- Hầu gia...

Vương Phác đưa tay ngăn Sử Khả Pháp, đưa mắt nhìn các quan viên Binh bộ đứng phía sau, nói:

- Các vị đại nhân có thể tạm thời tránh đi một lúc?

Tổng đốc Ngũ tỉnh Tĩnh Nam hầu lên tiếng, các quan viên không dám chậm trễ, vội vàng lui ra khỏi đại đường.

(1) Tâm học: một học phái Nho học của Trung Quốc, bắt đầu từ Mạnh Tử, có địa vị ngang hàng với Lý học của Chu Hi, hai thường tranh luận vì bất đồng ý kiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.