Thiết Huyết Đại Minh

Chương 342: Dân tộc đại hán (1)



Bắc Kinh Tử Cấm Thành, cung Càn Thanh.

Cả đêm Đa Nhĩ Cổn mời Đa Đạc, A Tế Cách, Bác Nhạc, Tát Cáp Liêm vào cung. Lúc đám Đa Đạc vào cung Càn Thanh chỉ thấy Ngô Tam Quế dù bận rộn nhưng đã ung dung đứng trên đại điện rồi.

Đám người Đa Đạc hơi ngạc nhiên nhìn Ngô Tam Quế rồi hỏi Đa Nhĩ Cổn:

- Thập Tứ ca, triệu chúng ta tiến cung vội như vậy có phải đã xảy ra đại sự gì rồi không?

Đa Nhĩ Cổn nhìn Ngô Tam Quế không nói gì.

Ngô Tam Quế vội quỳ xuống đất, lạy về phía Đa Đạc cung kính nói:

- Thân vương điện hạ, theo nô tài biết, Hồng Nương Tử thủ lĩnh đám phản loạn Hà Nam đã tổ chức và thành lập được ít nhất là 5 vạn kỵ binh rồi.

- Ngươi nói cái gì?

- Sao có thể chứ?

Đa Đạc, A Tế Cách, Bác Lạc, Tát Cáp Liêm nghe thấy vậy vô cùng sợ hãi.

A Tế Cách lại tức giận gào lên:

- Hà Nam không có ngựa, Hồng Nương Tử lấy chiến mã đâu ra mà nhiều vậy?

Bác Nhạc cũng nói:

- Bình Tây Vương, có phải ngươi đã sai lầm gì rồi không?

Ngô Tam Quế nói:

- Chắc chắc không sai, chuyện này là cực kỳ chính xác.

A Tế Cách nói:

- Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.

- Thập Nhị ca ca!

Đa Nhĩ Cổn cau mày nói:

- Tuy Hà Nam không sinh ra chiến mã nhưng lẽ nào ngươi lại quên Vương Phác sao? Vương Phác cướp được hàng trăm con súc vật từ bộ lạc người Thổ Mặc Đặc. Trong đó có mấy vạn con ngựa, tại cuộc chiến Đại Đồng, chúng ta cũng tổn thất vài vạn con chiến mã. Số chiến mã này đều được Vương Phác mang đến Giang Nam.

Đa Đạc nói:

- Thập Tứ ca, huynh nói là đội kỵ binh mà Hồng Nương Tử tổ chức và thành lập là chiến mã do Vương Phác cung cấp sao?

- Đây chỉ là phỏng đoán.

Đa Nhĩ Cổn thở dài nói:

- Chân tướng sự việc rốt cuộc là thế nào vẫn còn chưa biết được.

Ngô Tam Quế nói:

- Chủ tử, việc này chỉ có hai khả năng.

Đã Nhĩ Cổn nói:

- Ồ, nói một chút xem.

Ngô Tam Quế nói:

- Khả năng thứ nhất là Vương Phác muốn đem số chiến mã này đến Sơn Đông, sau đó chiêu số lưu dân ở Sơn Đông và thành lập đội kỵ binh. Vì thể trạng người Giang Nam yếu ớt cho nên không thể cưỡi ngựa đi xa được. Nếu Vương Phác muốn tổ chức và thành lập đội kỵ binh thì chỉ có đến phương bắc chiêu lính! Sau đó đội chiến mã này bị Hồng Nương Tử chặn lại và cướp mất.

- Còn một khả năng nữa, số chiến mã này căn bản là Vương Phác tặng cho Hồng Nương Tử. Rất có thể giữa quân Minh và quân giặc Hà Nam bởi vì số chiến mã này mà đã âm thầm kết minh với nhau rồi. Chuyện này thực sự là như vậy thì 5 vạn kỵ binh Hà Nam trong tay Hồng Nương Tử cũng không quan trọng nữa rồi.

Đa Nhĩ Cổn trầm ngâm một lát rồi trầm giọng nói:

- Vậy thì theo cách nghĩ của ngươi, khả năng nào là lớn hơn.

Ngô Tam Quế không cần nghĩ mà nói:

- Vương Phác dùng binh ắt có chỗ hiểm, nhưng hắn làm việc cũng rất cẩn thận, rất ít khi xảy sai lầm cho người khác lợi dụng. Vì thế nô tài thấy khả năng thứ nhất không lớn lắm! Hồng Nương Tử lấy được 5 vạn con chiến mã từ trong tay Vương Phác không phải điều ngẫu nhiên. Trong này ai mà dám chắc lại không có màn giao dịch âm thầm phía sau chứ.

- Vậy thì sao?

A Tế Cách không cho là đúng nói:

- Cho dù là như Hồng Nương Tử và Vương Phác âm thầm cấu kết với nhau thì hơn 10 vạn Trung Ương quân của Vương Phác cũng không là gì, quan tâm làm gì 5 vạn kỵ binh của hắn ở Hà Nam?

Ngô Tam Quế hỏi ngược lại:

- Thân vương điện hạ, vấn đề là chúng ta không biết 5 vạn kỵ binh của Hồng Nương Tử có đến Tế Ninh hợp cùng với Trung Ương quân của Vương Phác hay không. Nếu 5 vạn kỵ binh này không đi Tế Ninh mà chờ sau khi quân chủ lực Đại Thanh của ta đến tề tựu tại Tế Ninh mới tấn công Bắc Kinh thì sao? Thế thì lại phải làm thế nào?

- Chuyện này...

A Tế Cách lập tức nghẹn họng.

Đa Nhĩ Cổn cũng chau màu, tuy nói lần lần này y chiêu mộ 18 vạn kỵ binh Mông Cổ là điều chưa từng có từ trước đến nay. Cộng thêm 6 vạn Bát Kỳ Kiến Nô, tổng binh lực có khoảng 24 vạn người, nhưng Đa Nhĩ Cổn biết rõ sự lợi hại của Vương Phác. Một trận đánh liên quan đến sự tồn vong của Kiến Nô, Đa Nhĩ Cổ tuyệt đối không dám xem thường. Không phải tình thế bất đắc dĩ, Đa Nhĩ Cổn tuyệt đối không muốn giữ lại quá nhiều quân đội để bảo vệ Bắc Kinh.

Trong kế hoạch của Đa Nhĩ Cổn, nhiều nhất cũng chỉ để lại 5 ngàn binh lính Mãn Châu, cộng với một vạn kỵ binh Mông Cổ để bảo vệ Bắc Kinh. Nhưng nếu như thực sự Hồng Nương Tử và Vương Phác có cấu kết với nhau thì để lại một vạn năm ngàn quân đội bảo vệ Bắc Kinh có hơi đơn bạc!

Sau trận chiến kịch liệt tại Nhất Phiến Thạch, ấn tượng của Đa Nhĩ Cổn về Lưu tặc đã có sự thay đổi rất lớn. Nhất là kỵ binh Lưu tặc của Lý Nham để lại cho Đa Nhĩ Cổn một ấn tượng vô cùng sâu sắc! Hồng Nương Tử là người đàn bà của Lý Nham, nghe nói còn khó đấu hơn cả Lý Nham. Năm vạn kỵ binh Hà Nam này tuyệt đối không được coi thường.

Nhưng vấn đề là, nếu để lại quá nhiều quân đội ở lại bảo vệ Bắc Kinh tất sẽ ảnh hưởng đến trận chiến ở Tế Ninh! Mấy tháng nay ở Bắc Kinh, Đa Nhĩ Cổn đã nghe được không ít phong thanh. Nghe nói Trung Ương quân của Vương Phác đã mở rộng đến hơn 10 vạn người. Đa Nhĩ Cổn đã biết Trung Ương quân lợi hại thế nào. Nếu không có đầy đủ ưu thế về binh lực, đánh sao thắng được trận này?

Lúc Đa Nhĩ Cổn đang khó nghĩ thì bỗng nhiên Ngô Tam Quế liền khẽ nói:

- Chủ tử, thiết kỵ Quan Ninh của Nô tài có thể ngăn cản được 5 vạn kỵ binh của Hồng Nương Tử, nhưng...

Đa Nhĩ Cổn lạnh lùng nói:

- Nói!

Ngô Tam Quế hạ thấp giọng nói:

- Nhưng lúc truy kích Lưu tặc, thiết kỵ Quan Ninh của nô tài đã bị tổn hại nghiêm trọng. Gần đây tuy là bổ sung không ít lính nhưng chiến mã vẫn chưa được bổ sung. Nếu thủ hạ của nô tài có hai vạn con chiến mã, cũng đủ để giám thị Hồng Nương Tử, chỉ cần năm vạn kỵ binh Lưu tặc của Hồng Nương Tử có hành động, hai vạn thiết kỵ Quan Ninh của nô tài có thể từ Thái Nguyên hành động chặn họ từ nửa đường.

- Ngô Tam Quế!

A Tế Cách giận dữ nói:

- Khẩu khí của ngươi lớn thật, muốn 2 vạn con chiến mã sao?

- Không dám.

Ngô Tam Quế vội vàng nói:

- Nô tài chỉ muốn chia sẻ mối lo cho Chủ tử thôi.

Đa Nhĩ Cổn suy nghĩ một chút rồi nói:

- Được, trẫm cho ngươi 2 vạn con chiến mã.

A Tế Cách thất thanh nói:

- Lão Thập Tứ, ngươi...

Đa Nhĩ Cổn bỗng nhiên giơ tay lên nói tiếp:

- Ngô Tam Quế, ngươi hãy nhớ kĩ, trong mắt tất cả những người Hán ngươi chính là quân Hán gian bán nước. Nếu muốn để cho Vương Phác khôi phục Trung Nguyên, ngươi sẽ chết mà không có chỗ chôn đâu! Còn nếu Đại Thanh ta lấy được thiên hạ, Ngô Tam Quế ngươi chính là khai quốc công thần, hưởng vinh hoa phú quý vô biên!

(Đa Nhĩ Cổn là thúc phụ của Nhiếp Chính Vương, tự xưng là trẫm.)

Ngô Tam Quế vội vàng quỳ xuống đất cúi chào nói:

- Nô tài hiểu rồi.

- Hiểu được là tốt rồi.

Đa Nhĩ Cổn trầm giọng nói:

- Trẫm ban cho ngươi một chỉ thị viết tay, ngươi cầm nó đến đại doanh Thông Châu lấy ngựa đi.

Dứt lời, Đa Nhĩ Cổn xoay người quay lại bàn, lấy bút viết một chỉ dụ đưa cho Ngô Tam Quế. Ngô Tam Quế quỳ xuống đất lại khấu tạ một lần nữa.

Đợi Ngô Tam Quế đi xa, A Tế Cách kêu lên:

- Lão Thập Tứ, con người của Ngô Tam Quế khó lường, không đáng tin cậy.

Đa Đạc cũng lo lắng nói:

- Tiểu đệ cũng cho rằng hành động lần này của Ngô Tam Quế là muốn tăng thực lực quân Quan Ninh của y chứ không phải là vì suy nghĩ cho Đại Thanh.

Đa Nhĩ Cổn khoát tay áo, lạnh nhạt nói:

- Thập Nhị ca ca, Thập Tứ đệ, các ngươi quá lo lắng rồi. Ngô Tam Quế đã biết Phạm Văn Trình bị Vương Phác trừng trị, bây giờ y đã không còn đường quay đầu lại được nữa. Nếu y muốn sống thì phải làm nô tài cho Đại Thanh, y chỉ còn một con đường là đi theo chúng ta thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.