Thiết Huyết Đại Minh

Chương 347-1: Thịt người nướng (1)



Dân tráng hoảng sợ rút lui về sau, lấy trường thương trong tay nhắm thẳng Ba Đặc vây quanh thành một vòng, không còn dám tùy tiện công kích.

Ba Đặc xoay người bò dậy, lấy loan đao rỉ máu lau thật mạnh lên áo dài Mông Cổ, con ngươi đỏ bừng xẹt qua hơn mười dân tráng, dừng lại một chút trên mặt Ma Can, cuối cùng dừng lại trên người Mặt Sẹo dò xét, con ngươi Ba Đặc thoáng chốc co rút, từ trên người Mặt Sẹo gã cảm nhận được một cỗ hơi thở hết sức nồng đặc, hơi thở nguy hiểm.

Dưới tường thành, Thát tử Mông Cổ điên cuồng theo thang mây bò lên trên, trên tường thành, lão binh Trung Ương Quân điên cuồng trút xuống gỗ lăn lôi thạch, tiếng mắng chửi, tiếng quát tháo, tiếng kêu gào thảm thiết còn có tiếng binh khí va chạm đan thành một mảnh, toàn bộ chiến trường lấp đầy âm thanh náo động ồn ào khiến người ta hít thở không thông, nhưng Ba Đặc và Mặt Sẹo đối với những thứ này ngoảnh mặt làm ngơ!

- Giết!

Ba Đặc là người trước tiên kềm nén không được, vung loan đao rảo bước vọt tới Mặt Sẹo.

Khóe miệng Mặt Sẹo thoáng chốc tách ra kéo lên một nụ cười lạnh có chút dữ tợn, đem yêu đao nắm chặt trong tay trái, tay phải nắm thành quyền, thân hình sừng sững bất động, thoắt cái Ba Đặc đã vọt tới trước mặt Mặt Sẹo, hàn quang chợt lóe, loan đao sắc bén đã hóa thành một đạo hàn quang, âm ngoan hướng ngực trái Mặt Sẹo đâm tới!

Một đao kia nếu đâm trúng, trái tim nhất định sẽ bị xuyên thủng, cho dù Mặt Sẹo có chín cái mạng cũng sống không nổi.

Giữa thời khắc chỉ mành treo chuông, thân thể cường tráng của Mặt Sẹo bỗng nhiên thấp xuống một đoạn, trong tình thế bắt buộc này một đao của Ba Đặc liền đâm trúng vai trái Mặt Sẹo, lưỡi đao sắc bén dễ dàng xé rách vai Mặt Sẹo, thẳng thấu sau vai! Mặt Sẹo kêu lên một tiếng trầm đục, hai mắt híp lại đột nhiên mở ra, ánh mắt lạnh tựa băng đao dừng ở trên mặt Ba Đặc.

Giờ khắc này, hai người gần trong gang tấc!

Ba Đặc hồn đã bay đến nơi nào, cấp bách muốn rút đao lui về phía sau thì đã không còn kịp rồi.

Hàn quang chợt lóe, yêu đao của Mặt Sẹo đã ra khỏi vỏ, mũi đao sắc bén đã cắt đứt cổ Ba Đặc, con ngươi máu đỏ của Ba Đặc thoáng chốc trợn trừng, cổ họng khàn khàn ứa ra bọt máu, ánh mắt dần dần trở nên dại ra, gã đến chết cũng không biết tại sao Mặt Sẹo phải cứng rắn chịu một đao của gã? Càng không thấy rõ Mặt Sẹo đã ra đao như thế nào?

Luận võ công, Ba Đặc hẳn là còn trên giai Mặt Sẹo, nhưng luận kinh nghiệm giết người, dân chăn nuôi như Ba Đặc có thúc ngựa cũng không đuổi kịp Mặt Sẹo một hãn phỉ quanh năm đều phải kề cận cái chết, Mặt Sẹo giết người so với Ba Đặc ăn thịt dê con còn nhiều hơn, Mặt Sẹo đổ máu so với Ba Đặc đổ mồ hôi càng nhiều hơn!

Cho nên chỉ một hiệp thôi, Ba Đặc đã lập tức chết dưới đao của Mặt Sẹo.

Ma Can ở bên xem cuộc chiến thở phào một hơi thật dài, vội quay đầu nhìn lên, hai quân ác chiến đến say sưa, cao thủ giống Ba Đặc trong Thát tử Mông Cổ dù sao cũng không nhiều lắm, chính đang bị Trung Ương Quân gắt gao ngăn ở trước lỗ châu mai, thường thường là Thát tử Mông Cổ vừa mới ló đầu, trong khoảnh khắc liền bị hơn mười cây trường thương sắc bén đâm chọc thành cái rây.

Nếu không phải vì khiến cho cung tiễn thủ Mông Cổ ở đằng xa ném chuột sợ vỡ đồ không dám bắn tên, Thát tử Mông Cổ căn bản đến ló đầu cũng đừng nghĩ đến.

Ma Can nhún người nhảy lên lỗ châu mai, một cước giẫm năm ngón tay bám trên lỗ châu mai của một gã Thát tử Mông Cổ thành phấn vụn, Thát tử Mông Cổ kia a một tiếng hét thảm, người ngã lộn nhào cắm đầu xuống dưới tường thành, thân còn chưa rơi xuống đất, đầu đã nặng nề dập trên chân tường thành, tức thời liền va đập gãy xương cổ, đến khi rơi xuống đất thì đã im lìm bất động.

Ma Can cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy dưới chân tường thành đã chật ních Thát tử Mông Cổ, ít nhất cũng hơn hai ngàn người!

- Đổ dầu hỏa! Đem toàn bộ dầu hỏa con mẹ nó đều trút xuống dưới, lão tử cho đám chó hoang Thát tử Mông Cổ chúng nó phỏng chết...

Trên tường thành đột nhiên vang lên tiếng rống giận dữ tựa sấm rền của Ma Can, mấy trăm dân tráng vội vàng mang từng thùng dầu hỏa nóng bỏng tới gần lỗ châu mai, ngay sau đó, dầu hỏa nóng rực giống như mưa to trút nước từ trên đầu thành tuôn xuống, Thát tử Mông Cổ đang leo trên thang cùng với đám người chen chúc dưới tường thành thoáng chốc đã bị giội đầy mặt mũi và đầu cổ.

Tiếng kêu rên thảm thiết thoáng chốc vang tận mây xanh, dầu sôi cao đến mấy trăm độ tưới ở trên người, huống chi còn là như tắm xối từ đầu đến chân, tư vị kia có thể tưởng tượng được! Trên dưới tường thành mùi dầu rán khắp nơi, mùi thịt tràn ngập, Tác Nạp Mục ở ngoài ngàn bộ quan sát cuộc chiến tựa hồ cũng từ trong không khí nghe thấy được mùi thịt nướng.

Nhưng mà, nguy vận của Thát tử Mông Cổ bây giờ chỉ là mới bắt đầu.

- Phóng hỏa đốt! Lão tử cho lũ Thát tử Mông Cổ chúng bây chết cháy!

Trên thành lâu lần nữa vang lên tiếng rống giận như sấm của Ma Can, hơn trăm dân tráng giương cung tiến lên, từng chi từng chi hỏa tiễn tàn nhẫn tích lũy rơi xuống dưới chân tường thành, dầu hỏa nóng bỏng vừa dây vào đốm lửa liền cháy bùng lên cao, hỏa thế nhanh chóng tràn lan, không đến chốc lát sẽ đem Thát tử Mông Cổ đông nghịt dưới chân tường thành toàn bộ cắn nuốt.

Ánh lửa hừng hực, khói đen bốc lên cao, trong không khí tràn ngập mùi cháy khét nồng nặc.

Dưới chân tường thành, vô số Thát tử Mông Cổ đang ở trong lửa cháy bừng bừng kêu gào, chạy tán loạn, giãy giụa, co giật, còn có một số ít Thát tử Mông Cổ may mắn từ trong đống lửa vọt ra, tru lên, mang theo một thân lửa cháy lao vào trong thành hào lạnh như băng, trên mặt nước khói xanh lượn lờ, Thát tử Mông Cổ rơi xuống nước lại không nổi lên nữa...

Xa xa, Tác Nạp Mục hai mắt trợn lên, vẻ mặt khó có thể tin.

Tiến công của dũng sĩ Mông Cổ lại bị thất bại dưới tay Nam Minh mọi rợ yếu đuối, bốn ngàn dũng sĩ Mông Cổ trước sau đầu nhập vào công kích đã thương vong quá nửa, lúc này chỉ mới qua hai canh giờ, Tác Nạp Mục đã tổn thất trọn hơn hai ngàn chiến sĩ Mông Cổ anh dũng, còn có đệ nhất dũng sĩ bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm Ba Đặc... cũng chết trận.

Tác Nạp Mục ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, mặt trời chiều dần hạ xuống đồi.

Lại nhìn hơn trăm cái thang mây, vừa rồi trong trận đại hỏa hừng hực kia đã hóa thành tro tàn, hiển nhiên, hôm nay đã không thể nào đánh hạ thành Tế Ninh, lòng Tác Nạp Mục tràn đầy không cam lòng, lại chỉ có thể từ trong kẻ răng phun ra một câu lạnh lẽo như băng:

- Thoái binh, ngày mai lại tới thu thập đám Nam Minh mọi rợ chết tiệt này.

Ban đêm.

Bên trong thành Tế Ninh, hành dinh của Tổng binh.

Mặt Sẹo để trần cánh tay, vai trái quấn chéo vải trắng ngạo nghễ đứng ở đại đường, vị trí vết thương còn có dòng máu đỏ sẫm chảy ra, thấm đỏ cả vải trắng băng bó, nhưng Mặt Sẹo lại giống như không có hề chi, hình tượng tựa như một con gấu chó cường tráng, ở trong đại đường đi qua đi lại, thỉnh thoảng dừng lại rít gào hai tiếng.

Trong tiếng bước chân nặng nề, Vương Hồ Tử đi nhanh vào hành dinh, ngang nhiên nói:

- Tướng quân, đã qua giờ tý rồi!

- Qua giờ tý rồi sao?

Mặt Sẹo bỗng nhiên ngẩng đầu, đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm môi dưới khô khốc, âm thanh hung dữ nói:

- Vương Hồ Tử, các huynh đệ đều đã chuẩn bị xong chưa?

Vương Hồ Tử lớn tiếng nói:

- Đều con mẹ nó chuẩn bị xong.

- Tốt!

Mặt Sẹo đập một quyền thật mạnh lên trên bàn, gằn giọng nói:

- Đi thôi, giết sạch lũ Thát tử Mông Cổ kia!

Vương Hồ Tử giậm chân phải thật mạnh trên mặt đất, huỵch một tiếng hướng đến Mặt Sẹo kính cẩn thi lễ:

- Vâng!

Dứt lời, Vương Hồ Tử xoay người rời đi, mới vừa đi đến cửa lớn, phía sau bỗng truyền đến thanh âm rét căm căm của Mặt Sẹo:

- Hồ Tử, đừng quên cái đầu người!

Bước chân Vương Hồ Tử khựng lại một chút, liền nghênh ngang rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.