Thiết Huyết Đại Minh

Chương 348-1: Khoa nhĩ thấm trả thù (1)



- Thát tử chạy đi đâu, để mạng lại đây!

Thấy Tác Nạp Mục muốn chạy trốn, Vương Hồ Tử quát to một tiếng thúc ngựa đuổi theo.

Khi Ba Nhĩ Đạt Phu mang theo hai trăm thân vệ ý đồ tiến lên ngăn trở, vô số điểm đen từ trong trận địa quân Minh bỗng nhiên lướt không bay vút lên, sau đó quay đầu tích lũy rơi xuống, Bao Nhĩ Đạt Phu thấy rõ ràng, những điểm đen kia rõ ràng là từng khối từng khối thiết ngật đáp với chuôi bằng gỗ đang bốc cháy, ở phần đuôi khói đen còn đang phù phù bốc lên.

- Long Vương pháo!

- Con mẹ nó, là Long Vương pháo!

- Tránh ra, mau mau tránh ra...

- Rầm rầm rầm...

Trước kia thời điểm Vương Phác chinh phạt Mông Cổ, Thát tử bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm tại Tam Bất Lạc Xuyên thật sự đã kinh qua uy lực khủng khiếp của Long Vương pháo quân Minh, cảnh tượng máu tanh khi đó cho đến nay hãy còn mới mẻ trong ký ức của rất nhiều Thát tử.

Lời của Bao Nhĩ Đạt Phu còn chưa dứt, tức thì tiếng nổ mạnh kịch liệt nối tiếp nhau không ngừng vang lên, hai trăm thân vệ thoáng chốc đã bị oanh tạc đến người ngã ngựa đổ, máu thịt văng tung tóe, Bao Nhĩ Đạt Phu vừa mới rút ra loan đao, đã bị một mảnh vỡ nóng rực xuyên thủng trán, máu tươi óc chảy đầy mặt, lộn người đổ xuống ngựa mà chết.

- Hắc!

Vương Hồ Tử hét lớn một tiếng, giục ngựa xông qua chiến trường tràn ngập khói thuốc súng truy đuổi Tác Nạp Mục.

Ở phía trước cách đó không xa, tọa kỵ Tác Nạp Mục cưỡi đang lồng lộn tại chỗ, tiếng nổ tung long trời lở đất vừa nãy đã khiến cho tọa kỵ của gã bị chấn kinh nghiêm trọng, không còn chịu nghe theo sự khống chế của người nữa.

Kỵ binh Mông Cổ không có khả năng đoán trước được quân Minh sẽ tiến đến đánh lén và sẽ dùng Long Vương pháo oanh tạc, cho nên trước đó càng không có khả năng dùng bông viên nhét vào lỗ tai chiến mã để ngừa chấn kinh, mà kỵ binh quân Minh thì đã làm chuẩn bị đầy đủ, chẳng những dùng vải bông bọc lấy vó ngựa, dùng đồ chụp miệng bao lại miệng ngựa, còn dùng bông lấp kín lỗ tai chiến mã.

Trận bùng nổ kịch liệt này đối với kỵ binh quân Minh không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì, nhưng lại làm cho đại lượng chiến mã Mông Cổ chịu kinh hãi, trong này liền tính cả tọa kỵ của Tác Nạp Mục, nếu không phải kỹ thuật cưỡi ngựa của Tác Nạp Mục coi như không tệ, thì vừa rồi lúc ngựa đột nhiên điên loạn chồm dậy gã cũng đã bị quăng ngã từ trên lưng ngựa điên xuống rồi.

- Giá!

Vương Hồ Tử giục ngựa nhanh tiến lên, Tác Nạp Mục đã gần trong gang tấc.

Trong nháy mắt, dao bầu sáng như tuyết đã vung lên thật cao, Vương Hồ Tử phóng ngựa như bay, tựa như gió cuốn mây tan phóng ngựa xông qua, dao bầu giơ lên cao chợt bổ xuống, mũi nhọn lạnh lẽo như băng từ trên cổ Tác Nạp Mục chợt lóe đi qua, ngay sau đó, đầu người của Tác Nạp Mục đã bay lên trước, thi thể mất đi đầu người rất nhanh bị chiến mã thất kinh ném xuống lưng ngựa...

- Vương gia đã chết!

- Vương gia bị giết rồi!

- Chạy mau, Vương gia bị giết rồi...

Trong hỗn loạn, không biết là tên Thát tử Mông Cổ nào hô lên trước tiên, Thát tử Mông Cổ phụ cận lập tức bắt đầu rối loạn, cỗ rối loạn này nhanh chóng lan rộng ra, Thát tử Mông Cổ phản kháng nguyên bản đã không được xây dựng có tổ chức hữu hiệu chẳng mấy chốc liền bắt đầu sụp đổ, toàn bộ đại doanh đã bị hai ngàn kỵ binh Trung Ương Quân khuấy đến lộn xộn thành một đoàn.

Nghe thấy Tác Nạp Mục đã chết, trong bóng tối lại không biết được kỵ binh quân Minh rốt cuộc đến đây nhiều ít, chỉ nghe khắp nơi là tiếng sát phạt, khắp nơi đều là thân ảnh của kỵ binh quân Minh, Thát tử Mông Cổ trong đại doanh đã không còn lòng dạ nào ham chiến, đều tự đoạt lấy chiến mã xoay người cưỡi ngựa bỏ chạy, không cướp được chiến mã cũng dạt ra tán loạn vắt cẳng chạy trối chết.

Vương Hồ Tử mang theo kỵ binh Trung Ương Quân đuổi đến cùng không buông, đuổi suốt đến hừng đông mới thu binh.

Dọc trên đường đi thây người của Thát tử Mông Cổ chất đống vô số kể, máu chảy thành sông, ít nhất cũng đã chết vài ngàn người, điều duy nhất khiến Vương Hồ Tử cảm thấy khó chịu là, hai nữ nhân Mông Cổ kia đã chết rồi, là Tác Nạp Mục tự tay hạ thủ, hiển nhiên Tác Nạp Mục đã dự liệu được hai nữ nhân này sẽ gặp vận mệnh bi thảm, cho nên thà rằng giết các nàng cũng không muốn để cho các nàng trở thành tù binh của người Hán.

Chạng vạng ngày kế, Đa Nhĩ Cổn mang theo đại quân Bát Kỳ khó khăn lắm mới tiến tới được Liêu Thành, mắt thấy sắc trời đã muộn, Đa Nhĩ Cổn đang muốn hạ lệnh vào thành đóng quân thì, Đa Đạc thần sắc trầm trọng bỗng nhiên giục ngựa tới trước mặt y:

- Thập Tứ ca, Tác Nạp Mục đã xảy ra chuyện.

Đa Nhĩ Cổn thầm giật mình, trầm giọng hỏi:

- Nói từ từ, xảy ra chuyện gì?

Đa Đạc nói:

- Đêm qua, Tác Nạp Mục bị kỵ binh quân Minh tập kích, toàn quân tan tác, Tác Nạp Mục cũng chết trận, hai vạn kỵ binh sở bộ bị tổn thất quá nửa, chỉ còn lại không tới vạn người chạy trốn đến Đông Bình Châu, cũng là nơi trú đóng của Ban Khắc Đồ, Tháp Cáp Nhĩ, Sát Hãn, Mãn Chu Tập Lễ chờ hội hợp cùng với đại đội kỵ binh!

- Lão Thập Ngũ, ngươi nói cái gì!?

A Tế Cách đứng bên cạnh Đa Nhĩ Cổn nghe vậy lập tức tức giận đến sắc mặt xanh mét, cả giận nói:

- Tác Nạp Mục tên ngu ngốc này, buổi tối hạ trại cũng không biết tăng mạnh cảnh giới, không ngờ bị quân Minh đánh lén thành công! Heo mà, Tác Nạp Mục này quả thật so với heo còn ngu xuẩn hơn, ngu xuẩn hết sức!

Đa Nhĩ Cổn cũng là bất động thanh sắc hỏi:

- Thập Ngũ đệ, Sát Hãn, Mãn Chu Tập Lễ, Tháp Cát Nhĩ bọn họ có phản ứng gì?

Đa Đạc giọng trầm trọng nói:

- Sát Hãn, Tháp Cát Nhĩ còn có Ban Khắc Đồ tức giận đến nổi trận lôi đình, kêu gào phải đánh hạ Tế Ninh, sau đó huyết đồ toàn thành báo thù cho Tác Nạp Mục.

Thần sắc Đa Nhĩ Cổn âm trầm, trầm ngâm một lát sau lại nói:

- Hai vạn kỵ binh của Tác Nạp Mục không chịu được công kích mà bị đánh đổ cũng khiến ta có chút bất ngờ, chẳng qua người này ở trong các bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm vốn chính là một kẻ bất lực, chết rồi cũng tốt, vừa vặn châm vào chút dầu cho bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm, quạt lên cừu hận của bọn họ!

Đa Đạc lên tiếng nói:

- Lần này kế hoạch của Thập Tứ ca có thể thuận lợi thực hiện.

- Như vậy...

Đa Nhĩ Cổn ngẫm nghĩ một chút, trầm giọng nói:

- Thập Ngũ đệ, đệ lập tức mang theo hai ngàn dũng sĩ Tương Bạch Kỳ tiến đến Đông Bình Châu cùng với bọn người Mãn Chu Tập Lễ hội hợp, cứ nói ý của trẫm là, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải nhanh chân hơn viện quân của Vương Phác chạy tới đánh phá được thành Tế Ninh, sau đó tàn sát hàng loạt dân trong thành, báo thù rửa hận cho Tác Nạp Mục!

- Dạ!

Đa Đạc lớn tiếng đồng ý, xoay người giục ngựa nghênh ngang rời đi.

Tế Ninh, hành dinh của Tổng binh.

Vương Hồ Tử đem một cái đầu người còn đang rỉ máu ném tới dưới chân Mặt Sẹo, ngang nhiên nói:

- Tướng quân, đầu người ngài muốn ty chức đã mang về cho ngài.

Mặt Sẹo bước nhanh tiến lên, giơ tay vỗ thật mạnh lên bả vai Vương Hồ Tử, vui vẻ nói:

- Hồ Tử, vậy mới tốt chứ.

Vương Hồ Tử gãi gãi cái đầu bóng loáng:

- Đây đều là công lao của các huynh đệ.

Thần sắc Mặt Sẹo trở nên trầm trọng, thấp giọng hỏi:

- Hồ Tử, các huynh đệ thương vong thế nào?

Sắc mặt của Vương Hồ Tử cũng ảm đạm xuống, đáp:

- Đã chết hơn năm mươi người, tuy nhiên bọn hắn chết không phí công, Thát tử Mông Cổ chết ít nhất cũng ba bốn ngàn người! Có thể dùng hơn năm mươi cái mạng đổi lấy mạng của ba bốn ngàn Thát tử Mông Cổ, cuộc mua bán này đáng giá!

Thần sắc Mặt Sẹo nghiêm trọng vỗ vỗ bả vai Vương Hồ Tử, nghiêm nghị nói:

- Đợi đại quân của Hầu gia đến Tế Ninh rồi, lão tử nhất định phải tự mình thỉnh công với Hầu gia, như vậy đối với các huynh đệ đêm qua ra khỏi thành bí mật đánh úp doanh trại địch mới phải chứ, mỗi người đều có trọng thưởng! Nhất là năm mươi mấy huynh đệ chết trận, người nhà của bọn họ nhất định phải nhận được thật nhiều trợ cấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.