Thiết Huyết Đại Minh Buồng ngủ của Vương Phác trong khoang thuyền. - Hầu gia. Vương Phác đang nương theo cửa sổ dõi theo đội tàu Thủy sư của Thi Lang đi xa, bỗng nhiên từ sau lưng truyền đến thanh âm lả lướt, trái tim của Vương Phác lập tức không tự chủ được nảy lên một chút, không cần quay đầu, chỉ nghe thanh âm này cũng biết là yêu nữ Liễu Khinh Yên đến đây, trước mắt Vương Phác không tự chủ được mà hiện lên thân thể mềm mại trắng bóng của Liễu Khinh Yên. Xoay người lại, Liễu Khinh Yên đã linh hoạt tiến vào buồng ngủ, cửa buồng cũng bị nàng thuận tay đóng lại. Yêu nữ này vừa mới tắm rửa qua, trên người chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm, mái tóc mềm mại tựa như thác đổ xõa tung, rũ xuống đến tận thắt lưng, có vẻ phá lệ yêu mị động lòng người, trong không khí tràn ngập hương hoa hồng nhàn nhạt thơm ngát, trên người yêu nữ này mặc dù không giống Hương Phiến Trụy Nhi toát ra một mùi thơm cơ thể làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái, nhưng mỗi lần tắm rửa đều thích rải cánh hoa hồng trong nước, dần dà, trên người cũng tản ra một hương thơm hoa hồng nhàn nhạt. Vương Phác nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mềm mại của Liễu Khinh Yên. Liễu Khinh Yên liền ưm một tiếng ngã ngồi nghiêng trên đùi Vương Phác. Trên khuôn mặt trắng nõn của Liễu Khinh Yên thoáng chốc nở rộ hai đóa hoa đào rạng rỡ, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập. Hô hấp của Vương Phác cũng bắt đầu dồn dập theo, thở hổn hển hỏi: - Như Thị các nàng đâu rồi? Liễu Khinh Yên mềm mại thở dốc đáp: - Bốn người các nàng đang chơi mạt chược. - Nàng tại sao không đi chơi hai vòng? - Thiếp thân không phải là nhớ chàng sao. - Đồ lẳng lơ, không phải mới hai canh giờ trước vừa cho nàng ăn no nê sao, nàng muốn hấp khô ta luôn à? - Mới sẽ không đâu. Liễu Khinh Yên thanh âm quyến rũ nói: - Thiếp chính là Tố nữ nha, trên Tố Nữ Kinh có ghi chép, Tố nữ đấy... chính là dược vật tẩm bổ tráng dương tốt nhất thế gian đó, Lý lão cha không phải cũng có nói? Còn có Hầu gia chàng gần đây không phải cũng trở nên càng ngày càng lợi hại sao? Ngày trước chàng cũng chỉ có thể đối phó một mình Nộn Nương muội muội, hiện tại thì thế nào? Hiện tại chàng có thể khiến cho Như Thị muội tử, Bạch Môn muội tử, Nộn Nương muội tử cùng với Hương Phiến Trụy Nhi không xuống giường nổi kìa, hì hì. - Chàng nha. Liễu Khinh Yên nói xong lại duỗi thân đưa tới ngón tay ngọc nhẹ nhàng chọc chọc trán của Vương Phác, nói: - Chàng thật nên cảm tạ thiếp mới đúng, nếu không phải thiếp là Tố nữ thể, Hầu gia chàng nhiều nữ nhân như vậy, chàng làm thế nào ứng phó hết được đây? - Đồ lẳng lơ. Vương Phác cười dâm nói: - Muốn ta cảm tạ nàng thế nào đây? Liễu Khinh Yên chớp chớp đôi mắt đẹp, hết sức mờ ám hỏi ngược lại: - Chàng cứ nói đi? Tế Ninh, hành dinh của Tổng binh. Thời điểm Vương Phác đang cùng yêu nữ Liễu Như Yên phong lưu khoái hoạt, tâm phúc của hắn mãnh tướng Mặt Sẹo cũng không có nhàn rỗi, thằng nhãi Mặt Sẹo này tuy rằng ban ngày vừa mới bị thương, nhưng chút thương này căn bản không gây trở ngại cho y cùng với Kiều Nương, Hồng Hạnh chiến đấu kịch liệt trên giường, lúc này Mặt Sẹo đang ở hết trên người Kiều Nương đến Hồng Hạnh, dùng toàn thân khí lực điên cuồng va chạm nơi tư mật của Hồng Hạnh. - Báo cáo! Đang đến thời điểm trọng yếu, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên thanh âm như sấm của Vương Hồ Tử. Mặt Sẹo hơi run lên, cái mông tròn đầy vết thương đao tiễn lập tức bắt đầu co giật kịch liệt, Hồng Hạnh bị Mặt Sẹo xỏ xuyên toàn bộ nhất thời thét lên chói tai, cơ hồ bị Mặt Sẹo điên cuồng phun trào bắn phá đến ngất đi. Sau một hồi khá lâu, Mặt Sẹo mới từ trong cơ thể Hồng Hạnh rút ra, lắc lắc dương vật vẫn chưa thỏa mãn kia, lúc này mới mặc quần vào, để lưng trần như vậy đi ra phòng ngủ. Ngoài phòng ngủ, Vương Hồ Tử đứng thẳng như Tiêu thương, thấy Mặt Sẹo đi ra, vội vã giậm chân chào. Mặt Sẹo vừa buộc dây lưng, vừa nói: - Hồ Tử, có chuyện gì xảy ra? Vương Hồ Tử giọng trầm trọng nói: - Tướng quân, thám mã mới vừa hồi báo, trong hai mươi dặm thành Bắc Tế Ninh phát hiện đại đội kỵ binh Mông Cổ. - Hả? Sắc mặt Mặt Sẹo lập tức âm trầm xuống, hỏi: - Có bao nhiêu kỵ binh? Vương Hồ Tử nói: - Khả năng có mười vạn! - Mười vạn kỵ binh!? Mặt Sẹo nghe vậy chấn động, vẻ sợ hãi nói: - Ông trời ơi, xem ra lần này Thát tử Mông Cổ là toàn quân xuất động? Phỏng chừng đại quân Kiến Nô của Đa Nhĩ Cổn cũng sắp đến rồi! Thế này, ngươi đi bảo Hà Ma Tử, Ma Can bọn họ lập tức đi Bắc môn, lão tử mặc quần áo tử tế rồi lập tức chạy tới. - Vâng! Vương Hồ Tử đáp ứng một tiếng, lĩnh mệnh đi. Mặt Sẹo quay lại phòng ngủ, Kiều Nương cùng Hồng Hạnh ngay lập tức xúm lại, hai cỗ thân thể mê người trước sau dán sát vào Mặt Sẹo. Hồng Hạnh lặng lẽ hỏi: - Tướng quân, Thát tử Mông Cổ có phải lại muốn bắt đầu công thành hay không? - Ừ. Mặt Sẹo dùng sức vỗ vỗ cái mông của Hồng Hạnh, trầm giọng nói: - Lần này Thát tử Mông Cổ đến đây không ít. Kiều Nương sáp đến nhẹ nhàng chạm môi thơm hôn một cái lên mũi Mặt Sẹo, dịu dàng nói: - Tướng quân, chàng cứ yên tâm, thiếp và Hồng Hạnh muội muội tuyệt sẽ không trở thành gánh nặng của chàng, Tướng quân chàng nếu thật sự chết trận, thiếp và Hồng Hạnh muội tử cũng tuyệt đối không sống một mình, sẽ theo chàng cùng đi xuống âm phủ lại làm phu thê. - Nói bậy. Mặt Sẹo bực tức nói: - Kiến Nô có thể giết lão tử còn chưa có sinh ra đâu, hai người các nàng nghe cho kỹ, tương lai còn phải sinh con cho lão tử, cũng không thể chết loạn. - Tướng quân. Kiều Nương, Hồng Hạnh xúc động ôm Mặt Sẹo, dịu dàng nói: - Đợi đánh trận xong, tỷ muội bọn thiếp liền sinh cho chàng hai tiểu tử mập mạp, được không? - Tốt, quyết định vậy đi. Mặt Sẹo cười ha ha nói: - Không sinh được nhi tử lão tử bỏ các nàng đó, ha ha ha... Hồng Hạnh cài xong khuy áo cuối cùng, Mặt Sẹo lúc này mới vuốt thẳng quân trang, xoay người nghênh ngang rời đi, phía sau Mặt Sẹo, Hồng Hạnh và Kiều Nương dõi theo bóng dáng nam nhân của các nàng rời đi, thẫn thờ... Tế Ninh, thành lâu Bắc môn. Mặt Sẹo trong vòng vây của hơn mười vệ binh nhanh chân đi lên thành lâu, Vương Hồ Tử, Ma Can và Hà Ma Tử còn có mười mấy Trung đội trưởng khẩn trương đi qua vây quanh, đều hướng Mặt Sẹo cúi chào, Mặt Sẹo khoát tay áo, trầm giọng hỏi: - Thát tử Mông Cổ đến đâu rồi? Có tới ngoài thành chưa? Vương Hồ Tử chỉ tay tới ngoài thành nói: - Tướng quân ngài nhìn xem, đang ở đó kìa. Mặt Sẹo nhìn theo hướng ngón tay Vương Hồ Tử chỉ, quả nhiên trông thấy ở ngoài mười dặm tụ tập đại đội kỵ binh Mông Cổ, đông nghìn nghịt cả một vùng, gần như bao trùm khắp cánh đồng hoang vu, ít nhất cũng phải có hai ba vạn người! Mặt Sẹo quan sát một hồi, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, quay đầu lại hỏi Vương Hồ Tử: - Hồ Tử ngươi không phải nói có mười vạn Thát tử Mông Cổ sao, thế nào ở đây chỉ mới có hai ba vạn người? Vương Hồ Tử nói: - Tướng quân, Thát tử Mông Cổ phân chia hạ trại tại bốn cửa thành, Tây môn, Nam môn, còn có ngoài Bắc môn nữa. - Còn có chuyện này? Giữa đôi lông mày Mặt Sẹo thoáng chốc nhíu chặt, giọng trầm trọng nói: - Thát tử Mông Cổ từ khi nào cũng biết học thông minh?
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.