Thiết Huyết Đại Minh

Chương 373: Dụ quân minh ra (1)



Liễu Như Thị nói:

- Nô gia cũng không dám khẳng định, đây chỉ là trực giác.

- Trực giác sao?

Vương Phác cau mày suy ngẫm một lát, bỗng nhiên nói:

- Cho dù trực giác của ngươi linh nghiệm hay không, cho dù Đa Nhĩ Cổ có phải đang sắp xếp hậu sự không, đã tồn tại khả năng này thì phải tăng cường đề phòng, bất kể thế nào cũng không được để Đa Đạc dẫn một vạn Kiến Nô này sống sót quay về Liêu Đông.

Dứt lời, Vương Phác bỗng quay sang Liễu Khinh Yên bên cạnh, ngưng lại nói:

- Khinh Yên, lập tức dùng bồ câu truyền tin cho Hồng Nương Tử, bảo nàng dẫn kỵ binh tấn công Liêu thành ngay, chặt đứt đường lui của Kiến Nô.

Liễu Khinh Yên nhận lệnh đi.

Vương Phác lại đưa mắt về phía Hốt Lỗ Ôn, trầm giọng hỏi:

- Người Mông Cổ, nói kế hoạch của các ngươi đi.

Hốt Lỗ Ôn nghiêng đầu hoang mang nhìn Mặt Sẹo, Mặt Sẹo lại phiên dịch lời của Vương Phác ra tiếng Mông Cổ.

Nghe xong lời dịch của Mặt Sẹo, Hốt Lỗ Ôn lập tức nói bằng tiếng Mông Cổ:

- Đại Hãn chúng tôi đã nói, người Nữ Chân tấn công Tế Ninh phải sau khi trời sáng, vì thế chúng tôi sẽ hành động trước khi trời sáng! Trước khi trời sáng Đại Hãn chúng tôi sẽ thuyết phục bộ tộc Thổ Tạ Đồ và bộ tộc Khách Nhĩ Khách đồng thời khởi binh công kích đại doanh thành bắc, thành tây và thanh nam của người Nữ Chân, đợi sau khi người Mông Cổ chúng tôi ra tay xong, hy vọng quân Minh trong thành cũng chủ động xuất kích, phối hợp tác chiến với người Mông Cổ chúng tôi để đối phó với người Nữ Chân.

Mặt Sẹo lại phiên dịch cho Vương Phác.

Vương Phác vui vẻ nói:

- Không thành vấn đề, chỉ cần ngoài thành loạn lên, Trung Ương Quân của Đại Minh chúng ta sẽ lập tức ra khỏi thành phối hợp tác chiến.

Sau khi nhận được câu trả lời của Vương Phác, Hốt Lỗ Ôn yên tâm ra khỏi thành phục mệnh đi.

Nhìn theo bóng dáng của Hốt Lỗ Ôn biến mất ngoài cửa, Mặt Sẹo nói với giọng buồn bực:

- Hầu gia, ty chức thấy Thát Tử không đáng tin.

Vương Phác khoát tay, nghiêm nghị nói:

- Trên đời này không có tình hữu nghị vô duyên vô cớ, cũng không có sự lừa gạt vô duyên vô cớ, ta tin lần này Ngạch Triết thật sự muốn liên thủ với chúng ta đối phó với người Nữ Chân.

- Không có tình hữu nghị vô duyên vô cớ, cũng không có sự lừa gạt vô duyên vô cớ?

Liễu Như Thị lẩm bẩm nói hai câu, trong đôi mắt đẹp nhìn Vương Phác ánh lên tia sáng kì dị.

Mặt Sẹo kiên trì nói:

- Hầu gia, đây có phải là cạm bẫy của Đa Nhĩ Cổn bày ra không, mục đích chính là dụ quân ta ra khỏi thành?

- Không.

Vương Phác lắc đầu nói,

- Ngạch Triết là con trai trưởng của Lâm Đan Hãn - Đại Hãn cuối cùng ở Mông Cổ, y vốn nên là Khả Hãn của Đế quốc đại Mông Cổ, nhưng bây giờ lại chỉ có thể bấm bụng làm nô tài của Kiến Nô, ngươi nói xem y có cam tâm không? Giờ cơ hội bày ở trước mắt, y lại được làm Khả Hãn của Mông Cổ, ngươi nghĩ y dễ dàng bỏ qua cơ hội này sao?

Mặt Sẹo im lặng, nếu nó là Ngạch Triết, quả thật sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế.

Đại doanh quân Thành, phía bắc thành Tế Ninh.

Đại doanh quân Thanh ở phía bắc thành lại chia làm ba quân doanh tương đối độc lập, hơn một vạn Bát Kỳ binh lần lượt phân chia đóng quân ở Chính Hồng Kỳ và Tương Hồng Kỳ Kiến Nô, hơn hai vạn người của bộ tộc Khoa Nhĩ Thấm Ban Khắc Đồ và hơn ba vạn người của bộ tộc Mông cổ Thổ Tạ Đồ. Thổ Tạ Đồ Thân Vương không biết tung tích, hơn ba vạn bộ hạ của đại doanh thành phía bắc do đệ đệ của gã là Bá Nhan tạm thời thống lĩnh.

Lúc này Bá Nhan đang ở khu đất hoang ngoài doanh trại chuẩn bị khí giới công thành, dù sao Đa Nhĩ Cổn đã hạ lệnh, sau khi trời hửng sáng các bộ phận Bát Kỳ, các bộ tộc Mông Cổ phải khởi xướng tấn công mạnh mẽ về thành Tế Ninh.

Khi Bá Nhan đang dẫn người đóng thang mây, đội trưởng thị vệ bỗng tiến lên bẩm báo:

- Vương gia, Khách Nhĩ Khách thân vương và Sát Cáp Nhĩ thân vương đang chờ ở đại trướng trong doanh trại.

- Khách Nhĩ Khách thân vương? Sát Cáp Nhĩ thân vương?

Bá Nhan ngạc nhiên nói:

- Trời sáng sắp công thành rồi, họ không tranh thủ thời gian chế tạo khí giới công thành, chạy đến doanh trại bổn vương làm gì?

Đội trưởng theo hầu nhìn xung quanh không có bóng người, hạ giọng nói:

- Hai vị vương gia nói có liên quan đến thân vương.

Thân vương mà đội trưởng theo hầu nói là Thổ Tạ Đồ thân vương sau khi đến đại doanh của Đa Nhĩ Cổn đã không còn biết tung tích, Bá Nhan nghe thế liền biến sắc mặt, ngưng lại hỏi:

- Hai vị thân vương thật sự nói thế sao?

Đội trưởng theo hầu gật mạnh đầu.

Bá Nhan suy nghĩ một lát, trầm giọng nói:

- Đi, chúng ta về doanh trại.

Đại doanh Kiến Nô, phía bắc thành Tế Ninh.

Kiến Nô đóng ở bên ngoài cửa bắc là hơn một vạn người của hai kỳ Chính Hồng Kỳ, Tương Hồng Kỳ. Nguyên Kỳ chủ của Chính Hồng Kỳ, Tương Hồng Kỳ là Nhạc Thác và Đa Nhĩ Cổn đều là Nhiếp chính vương, nhưng sau này lại thảm bại trong cuộc tranh giành chính trị với Đa Nhĩ Cổn, cuối cùng bị Đa Nhĩ Cổn giam cầm đến chết, Tát Cáp Liêm mặc dù là tam đệ của Nhạc Thác, nhưng gã là thân tín của Đa Nhĩ Cổn, bởi vậy có thể kế thừa hai kỳ Chính Hồng, Tương Hồng từ trong tay Nhạc Thác.

Có điều Chính Hồng và Tương Hồng hiện nay khi Đại Thiện làm Kỳ chủ đã không thể so sánh được rồi, khi đó Tương Hồng và Chính Hồng là đại kỳ trong Bát Kỳ, thế lực chỉ xếp sau Chính Hoàng Kỳ, Tương Hoàng Kỳ do Hoàng Thái Cực đích thân chỉ huy, nhưng thực lực của Chính Hồng Kỳ và Tương Hồng Kỳ trong Bát Kỳ chỉ mạnh hơn một chút so với Chính Hoàng Kỳ, Tương Hoàng Kỳ.

Khi Đa Nhĩ Cổn bất ngờ tới, Tát Cáp Liêm đang uống rượu trong trướng.

Dù nói sau khi trời sáng sẽ công thành, nhưng Tát Cáp Liêm cũng biết mở đầu chắc chắn là người Mông Cổ lên trước, trừ khi người Mông Cổ bị đánh cho tàn phế hoặc chết hết, nếu không sẽ không đến lượt binh lính Bát Kỳ công thành, còn về khí giới cần thiết để công thành, đương nhiên cũng do lũ người Mông Cổ đê tiện này chế tạo rồi.

Nhìn thấy Đa Nhĩ Cổn, Tát Cáp Liêm vội vã đặt chén rượu xuống, quỳ một chân cúi chào Đa Nhĩ Cổn:

- Nô tài thỉnh an chủ tử.

Đa Nhĩ Cổn khoát tay áo, đi tới chỗ Tát Cáp Liêm ngồi ban nãy, lạnh nhạt nói:

- Thôi, đứng lên đi.

- Tạ ơn chủ tử.

Tát Cáp Liêm đứng lên, cung kính đứng ở bên, không dám thở mạnh.

Đa Nhĩ Cổn bỗng ngoái đầu nhìn, nheo mắt nhìn Tát Cáp Liêm, hỏi:

- Tát Cáp Liêm, bộ tộc Thổ Tạ Đồ không có gì khác thường chứ?

- Không có, rất tốt.

Tát Cáp Liêm vội đáp.

- Bá Nhan đang dẫn người chế tạo khí giới công thành, sau khi trời sáng sẽ công thành.

- Ý trẫm là…

Đa Nhĩ Cổn nói:

- Ba Nhan chưa trở về doanh trại, bộ tộc Thổ Tạ Đồ không có lời đồn gì chứ?

Ba Nhan chính là Thổ Tạ Đồ thân vương, huynh trưởng của Bá Nhan.

- Không có ạ.

Tát Cáp Liêm ngay lập tức đáp lại.

- Ba Nhan không phải phụng ý chỉ của chủ tử tới Liêu Thành sao? Chuyện này ai cũng biết, sao có lời đồn được chứ?

- Thật sao?

Ánh mắt Đa Nhĩ Cổn bỗng chuyển sang âm u lạnh lẽo, nghiêm trang nói:

- Nhưng sao trẫm nghe nói, Sát Cáp Nhĩ thân vương Ngạch Triết và Khách Nhĩ Khách thân vương A Tư Lan đã tới đại doanh của Thổ Tạ Đồ?

Đối với Ngạch Triết - con trai trưởng của Lâm Đan Đại Hãn, từng là gia tộc hoàng kim, Đa Nhĩ cổn chưa bao giờ buông lỏng cảnh giác, nếu không phải vì chiếu cố cảm xúc của người Mông Cổ, Đa Nhĩ Cổn đã làm thịt Ngạch Triết từ lâu, có điều kể cả không thể giết Ngạch Triết, Đa Nhĩ Cổn cũng đề phòng mọi kiểu với gã, chưa bao giờ lơ là cảnh giác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.