Thiết Huyết Đại Minh

Chương 400: Dây truyền sản xuất súng trường (1)



Hà Đằng Giao đang xử lý công văn ở hành dinh Tổng đốc, bỗng có người thần sắc kinh hoàng xông vào, nói gấp gáp:

- Đại nhân không xong rồi.

Hà Đằng Giao ngầng đầu lên nghe, nhíu mày hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

Tiếp theo lại có mười mấy người hầu sắc mặt hoảng hốt xông vào, bên ngoài hành dinh cũng vang lên tiếng chém giết.

Người hầu chẳng quan tâm trả lời nghi vấn của Hà Đằng Giao, liền quay sang hơn 10 người hầu phía sau nói:

- Ba người các ngươi bảo vệ đại nhân mau chạy ra cửa sau, những người còn lại theo ta, chặn quân giặc ở cửa trước!

- Vâng.

Mười mấy người hầu ầm ầm đồng ý, theo người hầu đó tiến về phía cửa trước, 3 người còn lại thì tiến lên phía trước, không nói gì liền đưa Hà Đằng Giao đi. Hà Đằng Giao vừa ngạc nhiên vừa tức giận, quát:

- Buông ra, buông bổn quan ra, có chuyện gì thế? Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Mau buông bổn quan ra ….

- Phù phù!

Hai đạo kình phong quét tới, hai tên thị vệ giữ Hà Đằng Giao bỗng hự lên một tiếng ngã nhào xuống đất, tên còn lại kinh ngạc liền quỳ xuống trước mặt Hà Đằng Giao, lại một đạo hàn quang nữa lóe lên, một dòng máu tươi từ trên cổ tên thị vệ đó phụt ra, sau đó từ từ lăn xuống đất. Hà Đằng Giao trợn trừng mắt lên nhìn. Bởi vì y thấy trước mặt mình bỗng xuất hiện rất nhiều quân giặc.

- Các ngươi …

Hà Đằng Giao khiếp sợ tột cùng, hỏi:

- Các người là ai?

Tên giặc trẻ đầu lĩnh cười, nói:

- Nếu bổn soái đoán không lầm, đại nhân chính là Tổng đốc Hồ Quảng Hà Đằng Giao?

Hà Đằng Giao trầm giọng nói:

- Chính là bổn quan.

Tên giặc trẻ đó vái chào Hà Đằng Giao, nói:

- Sớm nghe nói Hà đại nhân là một vị quan hết lòng vì dân, xin nhận của bổn soái một lạy.

Hà Đằng Giao trầm giọng nói:

- Các ngươi … là lưu tặc?

- Không, chúng ta không phải là lưu tặc.

Chàng thanh niên đó mỉm cười nói.

- Lưu tặc là triều Minh vu tội cho chúng ta. Chúng ta là quân Đại Tây.

- Quân Đại Tây?

Hà Đằng Giao kinh sợ nói.

- Quả nhiên chính là lưu tặc! Chẳng phải các ngươi vẫn còn ở ngoài 200 dặm sao? Sao đã tới Tương Dương rồi?

- Ha ha!

Tên giặc trẻ tuổi ngửa mặt lên trời cười, nói.

- Chẳng phải không nghe trong binh pháp có câu minh tu sạn đạo, ám độ trần thương ư?

- Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương ư?

Sắc mặt Hà Đằng Giao liền biến sắc nói:

- Khá lắm, tên giặc xỏa quyệt, bổn đốc bị các ngươi lừa rồi!

- Hà đại nhân.

Tên giặc trẻ đó nói.

- Bổn soái kính đại nhân là vị quan tốt, nhưng cũng nhắc nhở ngươi một lần, chúng ta là quân Đại Tây, không phải là giặc gì hết!

Hà Đằng Giao hừ lên một tiếng, không nói gì nữa.

Tên giặc trẻ quay đầu lại, dặn dò quân giặc phía sau:

- Truyền lệnh, tướng sỹ toàn quân không được nhiễu dân, nếu ai dám vi phạm quân lệnh, nghiêm trị không tha!

- Vâng.

Mấy tên lưu tặc dạ vang đáp lại, truyền lệnh đi.

Tướng tặc trẻ tuổi đó lại một lần nữa nói với Hà Đằng Giao:

- Mặc dù bổn soái không muốn ngộ thương dân chúng, nhưng nếu dân chúng công kích chúng ta, để tự vệ chúng ta cũng phải động thủ. Hà đại nhân là Tổng đốc Hồ Quảng, dán thông báo an dân có lẽ là chức trách của ngươi. Ngươi không muốn trơ mắt ra nhìn dân chúng trong thành Tương Dương bị ngộ sát chứ?

Hà Đằng Giao nhíu mày nói:

- Chuyện này bổn soái biết rồi, không cần ngươi phải nhắc nhở.

Tướng tặc trẻ tuổi quay người nghiêm túc nói:

- Hà đại nhân, mời.

Hà Đằng Giao hừ lên một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

Chiết giang, huyện Kiến Đức.

Trải qua hơn nửa tháng ngựa không dừng vó đuổi gấp, Vương Phác cuối cùng từ Hà Nam chạy tới xưởng công binh Kiến Đức, viện trưởng viện khoa học quân sự Chân Hữu Tài, phó viện trưởng Tống Ứng Tinh, Phương Dĩ Trí nghe tin sớm đã ra ngoài thị trấn nghênh đón.

Gặp mặt, Vương Phác cầm hai tay khô héo của Chân Hữu Tài rất lâu, cảm động nói:

- Hữu Tài, vất vả ngươi rồi.

Chân Hữu Tài mỉm cười nói:

- Đó là việc ty chức nên làm.

Vương Phác quay sang Tống Ứng Tinh, nhìn thấy lão Tống tóc đã hoa râm, xót xa nói:

- Lão Tống ngươi nhất định phải chú ý giữ gìn sức khỏe nhé, không được làm quá sức mà đổ bệnh.

- Ha ha, Hầu gia lo lắng quá rồi.

Tống Ứng Tinh cười sảng khoái.

- Lão già này cả ngày bận rộn, còn sống cùng với những học sỹ tây di viện đó, ngày ngày thảo luận nghiên cứu vấn đề học thuật cơ khí, vui sướng biết bao. Lão chỉ cần vui vẻ là thấy khỏe mạnh, ngon miệng, Hầu gia ngài cứ yên tâm, sức khỏe của lão còn cường tráng lắm.

Vương Phác vui vẻ nói:

- Tống lão, có lẽ ngươi là quốc bảo sống của đế quốc Đại Minh chúng ta, không sống đủ trăm tuổi tuyệt đối không cho ngươi lên thiên giới hưởng phúc.

Tống Ứng Tinh nghe vậy càng cười lớn.

Ánh mắt Vương Phác dừng lại ở Phương Dĩ Trí, không nói gì chỉ vỗ mạnh lên vai Phương Dĩ Trí. Nhân phẩm và tài năng của Phương Dĩ Trí đều không có gì phải nói, hơn nữa trẻ trung khỏe mạnh, có thể nói là nhân tài được tuyển chọn của chức vị Viện trưởng Viện khoa học quân sự kỳ sau, càng là nhân vật chỉ huy quân sự của giới khoa học đế quốc Đại Minh tương lai.

Ngay sau đó bốn người lên xe ngựa, chạy thẳng tới xương công binh.

Huyện lệnh Kiến Đức đã phát động nông phu ở xưởng công binh và thị trấn cùng tu sửa con đường rộng hơn, hai xe ngựa có thể cùng đi trên quan đạo.

Trời đã tối rồi, Vương Phác cũng sắp tới xưởng công binh Kiến Đức rồi.

Lúc này, ba vị viện sỹ tây dương đó và hai trăm học viên của đại học Dương Minh đã xếp hàng bên ngoài cửa chính của xưởng công binh Kiến Đức nghênh tiếp rồi. Chân Hữu Tài quả là người có tâm, trong lúc cấp bách còn đặc biệt làm nghi thức nghênh tiếp này, dù nói thế nào thì bây giờ Vương Phác đã là người thống trị trên thực tế của đế quốc Đại Minh rồi, nên phô trương thì vẫn phải phô trương.

Nói vài câu đơn giản, Vương Phác liền chui đầu vào phòng sản xuất của xưởng công binh.

Vừa mới bước vào cửa chính của xưởng, tiếng ầm ầm khởi động của máy móc thúc vào tai. Gian phòng lớn như vậy, dõi mắt chứng kiến đều chỉ thấy máy dập chế tạo bằng sắt, một cảnh tượng bận rộn. Chân Hữu Tài sớm đã bước lên phía trước nói:

- Hầu gia, ở đây là xưởng sản xuất nòng súng.

Vương Phác liền cầm một cục sắt ở đống bên cạnh lên, cũng là một đoạn côn sắt.

Tống Ứng Tinh giới thiệu:

- Hầu gia, nòng súng của súng trường trước đây đều cuốn lại, sau đó dùng ống lớn bọc bên ngoài ống nhỏ, trong ngoài khảm đính, sau cùng lại khoan lỗ, đánh bóng, trình tự làm biệc phức tạp không nói, cường độ còn không cao. Nếu khe hở không thích hợp rất dễ nổ nòng. Nòng súng ngày nay thì do ống côn sắt trực tiếp khoan lỗ, trình tự đơn giản, hơn nữa cường độ cao, không nổ nòng.

Vương Phác nói:

- Trực tiếp khoan lỗ trên ống côn sắt? Ngộ nhỡ bị lệch thì làm thế nào?

- Đây quả thực là một vấn đề.

Chân Hữu Tài nói.

- Nhưng không làm khó được lão đệ.

Nói xong, Chân Hữu Tài nói với Phương Dĩ Trí:

- Chặt chẽ, hay là ngươi nói với Hầu gia xem, làm thế nào bảo đảm nòng súng không bị lệch?

Phương Dĩ Trí bình thản nói:

- Hầu gia lo lắng nòng súng khoan lệch, kỳ thực là vì mũi khoan quá nhỏ quá dài, khi chuyển động dễ bị cong. Vì vậy, phương pháp giải quyết vấn đề này quả thực rất đơn giản, đó chính là mũi khoan cố định chết, khiến cho nòng súng chuyển động nhanh cao độ, tiến đao. Vì vậy, nòng súng dày và cứng, khi chuyển động không thể bị cong được, cho nên cơ bản không thể khoan lệch được.

- Giỏi!

Vương Phác không kìm nổi liền giơ ngón tay cái lên hướng về phía Phương Dĩ Trí, chuyện này nói ra dù không có gì lớn lắm, nhưng dựa vào bí quyết không tưởng này lại không hề dễ như vậy, bởi vì điều này hoàn toàn là lối suy nghĩ ngược!

Nói chuyện công phu này, Vương Phác đã bước tới phía trước một chiếc máy khoan, trong thùng bên cạnh người thợ thủ công đã xếp đầy nòng súng đã được đục lỗ xong chồng lên nhau. Vương Phác liền lấy một chiếc nòng súng lên, thấy trong lỗ rất bóng, tâm tròn trong ngoài hai đầu nòng súng hầu như không hề lệch nhau, chí ít thì mắt thường cũng không thể nhìn rõ được.

Vương Phác quay đầu lại hỏi:

- Tốc độ gia công hiện tại thế nào?

Chân Hữu Tài mỉm cười nói:

- Hầu gia yên tâm, sau khi máy tiện đổi thành sắt, tuổi thọ cũng tăng cao. Tốc độ gia công hiện tại đã được nâng cao rất nhiều, một chiếc máy khoan một ngày có thể khoan được 50 ống súng! Một xưởng tổng cộng có 20 chiếc máy khoan thủy lục, nếu nguyên liệu đầy đủ, mỗi ngày có thể khoan được 1000 ống súng.

- Mỗi ngày 1000?

Vương Phác líu lưỡi nói.

- Giỏi giỏi, vậy 5 ngày chẳng phải có thể trang bị được một doanh trại hỏa thương rồi sao?

Chân Hữu Tài đáp:

- Tốc độ gia công nòng súng hiện tại thì không có vấn đề gì. Nhưng tốc độ đúc côn sắt thì không theo kịp, bởi vì sắt từ các nơi đưa tới độ thuần không đủ, phải cho vào lò luyện lại, sau đó mới đúc thành côn sắt gia công phù hợp. Do vì chế tác khuôn cát mất nhiều thời gian, cho nên tốc độ có chút không theo kịp. Song, chờ nghiên cứu được khuôn sắt xong, tốc độ gia công sẽ có thể theo kịp.

Vương Phác gật đầu nói:

- Vậy, hiện tại một ngày có thể đúc được bao nhiêu côn sắt?

Chân Hữu Tài đáp:

- Mỗi ngàu được khoảng hơn 400 chiếc, trừ đi có bọt khí bị hỏng, bình quân mỗi ngày làm được 400 chiếc.

Vương Phác nghe vậy cũng thấy vui vui, cứ xem như mỗi ngày 400 chiếc, vậy cũng sản xuất được lượng không ít rồi. Theo tốc độ sản xuất như vậy, chưa đầy 2 năm, mười mấy vạn quân trung ương có thể thay đổi toàn bộ súng trường tiêu chuẩn hóa rồi.

Tiếp theo, Vương Phác lại tham quan xưởng số 2, số 3, số 4 và số 5. Xưởng số 2 là kéo rãnh nòng súng. Đây là một kỹ thuật sống, cần thợ thủ công lão luyện mới có thể đảm nhiệm. Xưởng số 3 là sản xuất cơ súng. Đại đa số linh kiện đều áp dụng công nghệ rèn dập, dùng khuôn sắt đè xuống, linh kiện sẽ thành hình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.