Thiết Huyết Đại Minh

Chương 412: Tập kích bất ngờ (2)



Ở nơi xa, Lý Định Quốc đang âm thầm quan sát tình hình cũng khiếp sợ tới mức đứng bật dậy, gã không hiểu sao lại bị bại lộ?

- Ngươi, các ngươi muốn làm gì?

Quan quân Trung Ương Quân ngoài thành kêu lên.

- Muốn tạo phản à? Chúng ta là Trung Ương Quân trực thuộc Tổng đốc Vương Phác!

- Ha ha ha ….

Quan quân Trung Ương Quân đầu thành ngửa mặt lên trời cười lớn.

- Chết đến nơi rồi còn dám mạo nhận Trung Ương Quân chúng ta ư? Nói cho ngươi biết, Trung Ương Quân chính là Trung Ương Quân, từ trước đến giờ chưa từng có cái gì là Trung Ương Quân trực thuộc! Còn nữa, từ trước đến nay chúng ta không biết cái gì là Tổng đốc Vương Phác. Chúng ta chỉ biết Hầu gia. Thống soái tối cao của Trung Ương Quân Đại Minh là Tĩnh Nam Hầu chứ không phải cái gì Tổng tốc ngũ tỉnh, ngu xuẩn, đồ con heo. Bây giờ ngươi đã hiểu chưa?

Lý Định Quốc ở đằng xa căm hận nói:

- Hóa ra là vậy, chết tiệt!

Lý Định Quốc dù sao cũng chưa từng phục dịch trong Trung Ương Quân, nhiều chi tiết đối với tướng sỹ Trung Ương Quân mà nói là thói quen ước định mà thôi. Nhưng Lý Định Quốc và tướng sỹ quân Đại Tây hoàn toàn không biết, chính vì những chi tiết sơ sẩy này, cuối cùng khiến cho kế hoạch tập kích bất ngờ Ba Đông của Lý Định Quốc đã bất bại trong gang tấc.

Ngay sau đó, tiếng súng dày đặc từ cổng thành Ba Đông nổ vang như sấm rền. Khoảng 400 tướng sỹ quân Đại Tây dưới tường thành giống như cỏ dại ngã xuống. Ở khoảng cách gần như vậy, hỏa lực bao phủ dày đặc như vậy, về cơ bản không ai may mắn thoát khỏi.

- Rút!

Cơ mặt Lý Định Quốc co giật lại, một từ được phát ra từ hai kẽ răng nghiến chặt.

Tiếng súng vừa vang lên, kế hoạch tập kích bất ngờ Ba Đông đã hoàn toàn thất bại. Chỉ dựa vào ngàn quân còn lại tới tấn công mạnh Ba Đông chẳng khác gì tìm tới cái chết. Bây giờ, Lý Định Quốc có thể làm được một việc duy nhất, đó chính là dẫn hơn ngàn tàn quân còn lại đi theo đường nhỏ trở về Tứ Xuyên. Lý Định Quốc quả thực là một vị tướng xuất sắc, lâm nguy không loạn, kinh sợ không biến, có đầu óc, càng có khí phách, nhưng gã lại thiếu sự tôi luyện.

Tương Dương, Bộ tư lệnh mặt trận.

Liễu Như Thị một đêm không ngủ, tới sáng ngày hôm sau, Vũ Xương cho bồ câu đưa thư tới, đồng thời rải rác đại đội trinh sát cử đi cũng lần lượt báo tin về. Song điều khiến Liễu Như Thị cảm thấy hoang mang là Vũ Xương hồi báo nói nội trong vòng trăm dặm không phát hiện ra bất kỳ quân đội nào, đại đội trinh sát tản đi cũng không phát hiện bất kỳ dấu tích “Trung Ương Quân” nào!

Trên thực tế, hơn hai ngàn quân Đại Tây của Lý Định Quốc từ Nghi Thành đã rẽ về hướng tây rồi, mà Liễu Như Thị lại chỉ cho hai đại đội lính trinh sát tản ra từ Nghi Thành tới Vũ Xương, kết quả đương nhiên trinh sát không tìm được hành tung của quân Đại Tây rồi. Về phần Vũ Xương thì đương nhiên càng không thể phát hiện ra hành tung của quân Đại Tây rồi.

Cho tới khi chạng vạng tối, Ba Đông mới gửi cấp báo tới, nói là tối hôm qua đã gặp một cánh quân giả mạo Trung Ương Quân thân phận không rõ tập kích bất ngờ. Liễu Như Thị vừa nghe tin này bỗng kinh sợ vã mồ hôi. Nàng ta không ngờ tới quân Đại Tây giảo hoạt này không đánh lén Vũ Xương mà lại đi đánh lén trọng binh Trung Ương Quân trấn thủ Ba Đông!

Duy nhất đáng ăn mừng là quan quân Ba Đông trực đêm vô cùng cảnh giác, quỷ kế của phản quân Đại Tây mới không thực hiện được.

Bằng không, một khi Ba Đông thất thủ, Trương Hiến Trung đóng quân ở Tứ Xuyên có thể dẫn chủ lực Đại Tây ra khỏi Tứ Xuyên. Như vậy, Trung Ương Quân sẽ rơi vào thế cục bất lợi hai mặt là địch. Cứ xem như Liễu Như Thị tin tưởng Trung Ương Quân có đủ thực lực đối phó với quân Đại Thuận, hai mặt quân Đại Tây giáp công, bách tính Hồ Quảng lại khó tránh khỏi sự chà đạp của hỏa chiến.

Sự việc đã tới bước này rồi, Liễu Như Thị quả thực không còn mặt mũi nào trở về gặp Vương Phác nữa. Trước khi Vương Phác đi còn dặn dò, để Liễu Như Thị bất luận thế nào cũng phải bảo vệ bách tính Hồ Quảng. Liễu Như Thị cũng đã hứa, dù sao Trung Ương Quân ngay cả liên quân Kiến Nô và Thát Tử cũng đều đánh bại, còn có thể đánh không lại lưu tặc sao?

- Xem ra trong lưu tặc cũng có người tài đấy.

Liễu Như Thị thở dài, ánh mắt nhìn về phía Liễu Khinh Yên, âu sầu nói:

- Khinh Yên tỷ, tỷ hãy đem tất cả những việc đã xảy ra gần đây nói lại cho Hầu gia đi, còn nữa … để người ủy nhiệm người khác lên đảm nhiệm chức quan tư lệnh mặt trận đi, tiểu muội không đủ năng lực, còn đủ trọng trách tới lúc này.

- Muội muội ngốc.

Liễu Khinh Yên khẽ vuốt vai Liễu Như Thị, dịu dàng nói:

- Tâm tư của Hầu gia muội còn không hiểu sao? Hầu gia hành sự nhìn như mạo hiểm to gan, nhưng sự thực lại cực kỳ cẩn thận, trong lòng thiếu tự tin người tuyệt đối không thể làm. Giao trọng trách quan tư lệnh mặt trận cho muội, người cũng đã suy nghĩ rất cẩn thận. Quân đội này … chỉ có giao cho muội người mới yên tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.