Chung Ức nhìn chằm chằm vào bóng lưng Từ Án Viễn, bước những bước chân cuối cùng về phía anh. Người đàn ông đang ngồi xổm đột nhiên đứng dậy, khiến chú mèo nhỏ màu cam hơi giật mình khi bị bóng đen bao phủ. Từ Án Viễn xoay người rời đi như thể không trông thấy cô, Chung Ức chớp mắt nhìn anh hai giây, sau đó lựa chọn ngồi xổm xuống vị trí mà anh vừa ngồi, tiếp tục cho mèo ăn.
Từ Án Viễn đi được vài bước lại dừng, sau đó ủ rũ quay đầu nhìn bóng hình màu lam tuyệt sắc kia, viền váy vương vãi trên nền đất phủ đầy cỏ dại và lá rụng, đó là sự hiện diện của gam màu tươi sáng trong mọi cảnh vật u tối, đơn điệu.
Anh thích màu xanh lam, như bầu trời bao la, biển cả sâu thẳm, mặt hồ phẳng lặng, cùng chiếc kẹp tóc xanh trên đầu cô gái năm đó, cho dù đứng lẫn trong một rừng bạn học mặc đồng phục, buộc tóc đuổi ngựa thì anh vẫn có thể lập tức tìm thấy cô.
Bên cạnh có động tĩnh, là Từ Án Viễn quay lại và ngồi xổm kế bên cô, khi anh đưa tay ra, theo bản năng, chú mèo ngửi ngửi đầu ngón tay anh. Từ Án Viễn gãi đầu và cằm con mèo hai cái, nó hơi nghiêng đầu trong sự thích thú, không còn sợ anh động chạm vào mình nữa.
“Cuộc sống của cậu sau khi chuyển trường thế nào?”
“Rất bình thường.” Anh nói: “Không có gì đáng nhớ cả.”
Có tiếng bước chân lướt qua bọn họ, người đi đường khẽ lên tiếng “Có mèo kìa”, Chung Ức khoanh tay trước gối, nghe anh hỏi ngược lại: “Còn cậu thì sao?”
“Cũng như cậu.” Cô thấp giọng đáp lại: “Rất bình thường.”
Một cậu bé khoảng bốn, năm tuổi chạy tới, đưa miếng sô cô la trong tay qua, Từ Án Viễn vội ngăn lại, nhẹ giọng nói: “Nó không ăn cái này đâu, mèo con ăn vào có thể sẽ bị ngộ độc đó.” Sau đó, ba mẹ của cậu bé đến, mỉm cười lấy thanh sô cô la và dẫn cậu đi.
Từ Án viễn vừa quay đầu thì bắt gặp ánh mắt đang nhìn thẳng vào mình, trong mắt như mang theo lời muốn nói, dịu dàng mà ngoan ngoãn, dễ dàng chiếm được trái tim anh. Ánh mắt Chung Ức khẽ chuyển động, như thể phát hiện ra bí mật nào đó, rồi đột nhiên gật đầu: “Từ Án Viễn, cậu thật đáng yêu.”
Anh hé môi, lộ vẻ hơi kinh ngạc, phải ho nhẹ vài tiếng mới nói: “Tớ là đàn ông, sao có thể đáng yêu được?”
“Tại sao đàn ông lại không được đáng yêu?”
“Cậu, tại sao cậu không nói tớ đẹp trai?”
Chung Ức đặt cằm lên mu bàn tay, nghiêng đầu, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm nhìn anh chằm chằm: “Tớ cảm thấy cậu đáng yêu hơn.”
……
Vẫn còn một ít thức ăn cho mèo trên bậc thềm, chú mèo con ăn no bèn trốn vào bụi cây. Hai người nối đuôi nhau bước đi, ánh sáng chiếu trên tóc và vai anh, khiến cô có thể tưởng tượng ra những đường nét cơ bắp xuyên qua lớp áo mỏng. Sức mạnh của cánh tay luôn ở tư thế sẵn sàng, tấm lưng rộng, sao mà không khiến người ta mê mẩn được chứ?
Vì vậy, ngay khi Từ Án Viễn đang không hài lòng vì không thấy người đi bên cạnh mình và ngoái đầu lại, thì bắt gặp ngay ánh mắt đang nhìn anh chằm chằm, chẳng chút giấu giếm, như sói nhìn nai của cô, khiến anh có cảm giác tình nguyện để bản thân “bị bắt”.
Từ Án Viễn dừng lại đợi cô, anh liếc nhìn đi chỗ khác, giả vờ vô tình hỏi: “Người đàn ông đeo kính vừa rồi đứng bên bồn hoa cùng cậu đã nói gì thế?”
“Anh ta tên là Trần Xuyên.” Chung Ức mỉm cười đáp: “Nhĩ Đông Trần, còn Xuyên trong từ sông núi.” [1]
“Tớ không quan tâm anh ta là Trần Xuyên, Vương Xuyên hay là Lý Xuyên.” Từ Án Viễn cau mày hừ lạnh: “Đêm hôm còn hẹn người ta ra ngoài thì chẳng có ý tốt gì.”
Chung Ức chớp chớp mắt nhắc nhở anh: “Nhưng đêm hôm rồi mà tớ vẫn đang ở cùng cậu đây?”
“Tớ khác.” Từ Án Viễn bĩu môi, phản bác: “Tớ khác bọn họ.”
Trên má cô hiện lên nụ cười, nếu là người khác nói ra lời này thì cô sẽ cảm thấy đối phương có ý đồ gì đó, nhưng từ miệng Từ Án Viễn nói ra, Chung Ức lại chỉ cảm thấy vừa cảm động vừa rất tự nhiên, từ trường hấp dẫn giữa người với người thật là tuyệt vời.
Chung Ức khẳng định cùng anh: “Đúng, cậu khác, cậu rất đáng yêu.”
Cô lại nhắc đến từ này, bởi vì quá thích xem phản ứng của anh, quả nhiên là vậy, bỗng trên đỉnh đầu Chung Ức truyền đến giọng nói trầm thấp lại nghẹn ngào: “Phải rồi, nhận xét về người khác thì vừa đẹp trai, vóc dáng đẹp, còn với tớ thì chỉ có mỗi đáng yêu. Trên đời này bao có bao nhiêu từ, cậu lại là Thạc sĩ học vấn cao, vậy mà chỉ nghĩ được mỗi từ đó để nhận xét về tớ.”
Giọng nói của anh mỗi lúc một thấp: “Đúng là không thích tớ còn gì, chỉ muốn lấy từ đáng yêu ra để gạt bỏ tớ…”
Làm gì có ai lại suy nghĩ vụn vặt như anh cơ chứ, giọng nói từ nhỏ đến to, tóm lại là cô đều nghe thấy cả.
Chung Ức cảm thấy anh thật sự vô cùng thú vị, tại sao một người có thể có kết hợp giữa ngoại hình bùng nổ nội tiết tố nam và một tâm hồn trong sáng, dễ thương đến vậy? Cô không kìm được, bèn khẽ mỉm cười lên tiếng: “Này, ai lại không thích một người con trai đáng yêu chứ?”
Những suy nghĩ vụn vỡ chợt biến mất, người nào đó còn không bước đi nổi nữa, cô đi trước anh một bước, cúi đầu cố nén cười vì sự thay đổi quá rõ ràng này. Ngay giây tiếp theo, Từ Án Viễn đứng bên cạnh, chăm chú nhìn cô: “Cậu thích đáng yêu à?”
Chung Ức mím môi cười, nhưng không đáp lại anh, chỉ tiếp tục đi về phía trước, anh tiếp tục đuổi theo, kiên trì hỏi: “Cậu không thích người trưởng thành và đẹp trai hả, tại sao lại thích đáng yêu rồi thế?”
“Ai nói những đặc điểm này không thể kết hợp trên cùng một người?”
“Tóm lại là cậu thích đáng yêu phải không?”
“Ừm, thích.”
“Vậy cậu cảm thấy tớ… Khi nào, dáng vẻ ra sao, ăn nói thế nào và mặc đồ kiểu gì thì đáng yêu?”
Gió đêm hôm nay thật dịu dàng, cũng như mỗi ánh mắt mà anh nhìn cô vậy. Chung Ức nghiêng đầu, dưới ánh mắt vừa mong đợi vừa căng thẳng của Từ Án Viễn, cô nhìn thẳng vào sâu trong mắt anh: “Chính là dáng vẻ lúc này đây.”
…..
Giải thi đấu cấp tỉnh kết thúc tốt đẹp.
Món quà mà Từ Án Viễn chuẩn bị cho Chu Phàm Tần là một chiếc kính bơi màu đen, cũng kể từ đó, Chu Phàm Tần đã từ biệt hoàn toàn với chiếc kính bơi dành cho trẻ em. Điều này cũng báo trước rằng, cậu ấy đã từ bỏ tư cách là một học sinh tiểu học và sẽ sớm trưởng thành như một học sinh trung học cơ sở.
Chung Ức chỉnh sửa video và ảnh của Chu Phàm Tần về cuộc thi Thành phố cũng như cuộc thi Tỉnh, rồi đính kèm bài hát hoạt hình yêu thích của cậu vào để tặng cậu ấy như một món quà. Sau đó, Chu Phàm Tần đã đăng luôn video đó lên tài khoản mạng xã hội đang có hơn một nghìn fans của mình.
Nhưng điều không ngờ đó là một bài đăng video chỉnh sửa ghi lại cuộc sống ấy lại vô tình khiến người trong đoạn video trở nên nổi tiếng. Tuy nhiên nhân vật chính ở đây không phải Chu Phàm Tần mà là Từ Án Viễn, Huấn luyện viên luôn bên cạnh cậu ấy.
Hình ảnh của Từ Án Viễn trong đoạn video không nhiều, lúc thì dừng lại vài giây khi anh đeo khẩu trang màu đen, lúc thì chỉ lướt qua sườn mặt, trong bức ảnh tập thể cũng đeo khẩu trang. Nhưng “cái nhìn” của cư dân mạng vẫn sắc bén như vậy, không những có thể nhìn được gương mặt xuyên qua lớp khẩu trang, mà còn đoán được vóc dáng qua vải quần áo. Từ đôi vai cùng độ dài của cánh tay và chân anh, họ đá phán đoán rằng chắc chắn anh có cơ bụng tám múi.
Có điều, đúng là thế thật.
Với địa điểm thi đấu quy mô lớn, trang phục mang tính biểu tượng của Câu lạc bộ và các cảnh quay trong thành phố tại video, thì cư dân mạng không khó để tìm ra, cũng như việc họ đến đó “đăng ký” cũng không phải là không thể.
Đây là lần đầu tiên Chung Ức bị bảo vệ chặn lại ở lối vào Câu lạc bộ.
“Cô đến đây tìm ai? Có việc gì không? Vào trong làm gì?”
Dưới cái nắng như thiêu như đốt buổi trưa, đối mặt với ba câu hỏi cửa miệng của nhân viên bảo vệ, Chung Ức ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời từng câu một: “Tôi đến tìm Từ Án Viễn, em nhà tôi học bơi chỗ cậu ấy, tôi phải vào đón em ấy.”
“Trời ạ, lại thêm một người nữa.” Trên mặt nhân viên bảo vệ gần như được viết rõ mấy chữ “Tôi biết tỏng cô rồi”, đối phương chẳng lấy gì làm lạ, mỉm cười: “Rất nhiều người đến tìm cậu ấy, đều nói có con em đang học bên trong, ngần ấy đứa trẻ cộng lại cũng đủ để thành lập đội bóng rồi đó.”
“Rất nhiều người đến tìm cậu ấy sao?” Chung Ức cau mày, xác nhận lại lời anh ta: “Từ Án Viễn, Huấn luyện viên của lớp thành viên?”
“Đúng, chính là cậu ấy.”
Cô thầm cân nhắc, rồi lại nói: “Hay là thế này đi, để tôi gọi điện cho cậu ấy, để cậu ấy nói chuyện với anh nhé.”
Nhân viên bảo vệ thản nhiên mỉm cười, vẫy tay mời cô cứ tự nhiên, trong lúc Chung Ức đợi điện thoại kết nối, anh ta còn liếc mắt đảo về phía cô, như muốn xem xem cô có gọi được hay không.
“Không nghe máy.” Không ngờ lại trùng hợp như vậy.
Nhân viên bảo vệ nhếch môi hiểu ý, rồi ân cần mời cô đứng dưới mái hiên để không bị chóng mặt vì nắng gắt.
Cô để lại tin nhắn trên Wechat cho Từ Án Viễn, trong lúc chờ đợi còn đứng tấn gẫu với bảo vệ, mới biết được gần đây từ sáng cho tới tối đều có những nhóm ba đến năm người tới đây. Sau đó, anh ta mới được dặn dò rằng cần có thẻ hội viên hoặc giấy báo hẹn mới được vào trong Câu lạc bộ.
“Thật là không may, thẻ hội viên của tôi lại để trong túi xách khác.” Mà chiếc túi ấy đang ở phòng chờ.
Nhân viên bảo vệ cười sảng khoái: “Cô nói luôn là Từ Án Viễn đang cầm thẻ hội viên của cô cho rồi.”
“Cũng không biết là cậu ấy có đang cầm hay không?” Chung Ức có chút bối rối nói: “Tuy nhiên nó đang ở trong văn phòng của cậu ấy.”
Nhân viên bảo vệ nhàn nhạt nhìn cô: “Xem ra cô và Từ An Viễn rất thân nhau nhỉ?”
Chung Ức suy nghĩ hai giây rồi đáp: “Cũng được, được tính là biết nhau từ khi còn nhỏ.”
Nhân viên bảo vệ tưởng cô nói đùa, bèn cười vài tiếng, rồi nói: “Mấy cô gái đến đây đều trạc tuổi cô.”
“Có xinh không ạ?”
“Đều còn trẻ thì sao mà không xinh?”
“So với tôi thì sao?”
Nhân viên bảo vệ nghiêm mặt nhìn cô, như đang đánh giá: “Trông cô trẻ hơn bọn họ, nhưng có một người có dáng người khá cao, như người mẫu vậy.”
Chung Ức trầm ngâm gật đầu, xoa xoa cằm: “Có phải vừa cao vừa gầy lại xinh đẹp khí chất không?”
“Đúng, vừa cao lại vừa gầy.”
Chân dài eo thon, cô khẽ nheo mắt, trong đầu dần phác họa ra bóng lưng của người đẹp.
Bỗng có người từ sau đi tới, nhìn họ bằng ánh mắt thăm dò, sau khi đối diện với Chung Ức, đối phương kinh ngạc nở nụ cười: “Là cô thật sao cô Tiểu Ức, tôi còn tưởng mình nhận nhầm kìa, sao không lên trên?”
Chung Ức nhận ra đây là Lục Tiêu, Huấn luyện viên của nhóm, do “chuyên gia” giao tiếp xã hội Chu Phàm Tần, nên cô cũng được tính là khá quen thuộc với các Huấn luyện viên. Sau khi nghe Chung Ức miêu tả, anh ta vuốt vuốt trán, thở dài và nở nụ cười đau khổ: “Câu lạc bộ chúng tôi chưa từng đông người như vậy, lại còn đều là những cô gái trẻ nữa. Tôi đã xem video của Từ Án Viễn, đâu có quay thấy mặt, vậy mà cũng đủ khiến bọn họ phát điên.”
Lục Tiêu dẫn cô lên lầu, vừa đi vừa giải thích tình hình gần đây, Chung Ức chậm rãi dừng lại, khoanh tay nhìn khung cảnh đầy màu sắc xung quanh, rồi nhận xét: “Video chỉ là chất hấp dẫn, sau khi có người đến đăng ký thành công và xác nhận khuôn mặt dưới lớp khẩu trang kia bằng mắt, thì lại càng thúc đẩy nhiều người đến ngắm hơn.”
Các cô gái như những bông hoa, mà Từ Án Viễn đang đứng giữa với vẻ mặt bình tĩnh, giữ khoảng cách nửa cánh tay với họ.
“Chẳng phải nói những người không phận sự thì không được lên đây sao?” Chung Ức nghi ngờ nhìn Lục Tiêu.
“Đấy đều là những người sau khi đặt được lịch hẹn nên đến để đăng ký lớp Huấn luyện viên riêng của Từ Án Viễn cho con em họ, tuy nhiên tiết dạy của cậu ấy đã kín từ lâu rồi, có đến cũng vô ích.”
Hai người đứng cạnh nhau tại một góc trên bờ, Lục Tiêu nói với giọng điệu ghen tị: “Câu lạc bộ của chúng ta nổi tiếng trong ngành nhờ có đội ngũ Huấn luyện viên trẻ tuổi, mạnh mẽ và đẹp trai, rốt cuộc là cậu ấy có cái gì hơn mà mọi người lại làm như hiếm lạ đến vậy?”
Trai tài gái sắc luôn là “phong cảnh” thật đẹp, không chỉ riêng chỗ Từ Án Viễn, sự có mặt của Chung Ức và nam Huấn luyện viên cũng khiến một số người trong bể phải phải tròn mắt. Từ trường trái nhau thì luôn hút nhau, tư thế cụp mắt của Từ Án Viễn hờ hững thay đổi, khi ngước mắt nhìn sang, đôi lông mày của anh lập tức khẽ nhíu lại.
“Muốn qua đó không?” Lục Tiêu hỏi.
Chung Ức nghiêng người muốn nói gì đó, nhưng một giọng nói từ đâu lại cứ thế xen vào: “Chung Ức.”
Ở khoảng cách bảy, tám mét, Từ Án Viễn đi về phía cô, khi dừng lại trước mặt hai người họ, anh nhàn nhạt liếc nhìn đồng nghiệp của mình, khiến người ta phải “rút lui”, tự giác nói lời tạm biệt.
Với khoảng cách gần như vậy, thật khó để cô không tán thưởng thân hình “săn chắc, cơ bắp vạm vỡ” trong bộ đồ bơi màu đen trước mặt, miêu tả đó là cô đọc được ở khu vực bình luận của video. Mạng xã hội có thể ẩn danh, chẳng chống lại sự cám dỗ, vậy nên còn rất nhiều những lời lẽ còn “nồng nàn, lộ liễu” hơn nữa, khi Chung Ức liên tưởng đến anh, cô đã khó tránh khỏi đỏ mặt.
“Cậu đỏ mặt kìa.” Từ Án Viễn đột nhiên nói.
“Há?” Hiếm khi bị anh bắt gặp, Chung Ức chột dạ cụp mắt, đưa mu bàn tay áp lên má: “Đứng nắng bên ngoài lâu quá, vừa rồi tớ bị bảo vệ chặn, không lên đây được.”
“Sao không gọi Chu Phàm Tần xuống đón?”
“Gọi kiểu gì?” Cô khẽ đảo mắt, nhìn người phụ nữ xinh đẹp đi phía sau anh: “Vì để em ấy chăm chỉ học hành, tớ đã cầm điện thoại của em ấy.”
Anh lại lộ ra ánh mắt dịu dàng, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng và bình tĩnh vừa rồi, nhưng nét mặt có chút không vui: “Tại sao cậu lại đi cùng tên Lục Tiêu kia thế?”
Câu nói này có chút kỳ quái, cô nhìn anh nói: “Cậu còn ở cùng những mấy người đẹp liền kia kìa.”
“Tớ không mà.” Từ Án Viễn thấp giọng, trầm mặc vài giây, sau đó chậm rãi tới gần cô: “Tớ đợi cậu lâu lắm rồi, mà bây giờ cậu mới đến tìm tớ.”
[1] Nữ chính đang giải thích tên Trần Xuyên là chữ Trần nào và Xuyên nào.