Thiết Lập Mùa Hè

Chương 13



“Cậu muốn nói gì?” Chung Ức ôm đầu gối mỉm cười, nhìn thấu sự do dự của anh khi nói.

“Tớ còn tưởng là…” Từ Án Viễn hơi dừng lại, có chút không thoải mái, nói: “Tớ còn tưởng là cậu không nhớ.”

Hai mẹ đã từ bãi cỏ chuyển đến bờ hồ có cành liễu, Chung Ức nhìn hai bóng hình vẫn còn duyên dáng đằng xa, một lúc sau mới nhẹ giọng hỏi: “Năm đó tớ không đi xem cậu thi đấu, để rồi không được gặp cậu lần cuối, cậu có trách tớ không?”

“Sao lại trách cậu chứ?” Anh trả lời dứt khoát, khi bắt gặp ánh mắt mơ hồ của cô, thì hàng phòng ngự trong lòng đã hoàn toàn sụp đổ: “Vậy cậu có trách tớ không từ mà biệt không?”

“Đương nhiên là không.” Cô khẽ mỉm cười, chậm rãi lắc đầu: “Khi ấy vẫn còn nhỏ, đi đâu cũng theo ba mẹ, tớ về quê cũng vậy, mà cậu rời đi cũng thế, chỉ có điều chẳng thể ngờ rằng, giữa biển người mênh mông này lại có thể gặp lại cậu.”

“Vốn dĩ cho rằng rời đi vội vàng như vậy, thì vẫn sẽ còn cơ hội quay lại.” Từ Án Viễn thấp giọng nói: “Tớ từng đến nhà cậu tìm cậu.”

“Ừm.” Nhắc về quá khứ, thì chỉ có những cảm xúc nhẹ nhàng và lặng lẽ, Chung Ức nói: “Sau đó, tớ cũng đã đến nhà thi đấu.”

Tuy nhiên, chưa từng tình cờ gặp cậu.

“Nếu chúng ta có thể gặp lại nhau, điều đó chứng tỏ giữa chúng ta vẫn còn duyên phận.” Chung Ức nhún vai cười, uể oải chống hai tay, duỗi thẳng chân, giữa váy trắng và tất trắng lộ ra một mảng da trắng nhỏ, ánh nắng lọt qua những kẽ lá chiếu xuống gương mặt cô.

Từ Án Viễn trầm mặc một lát: “Tại sao… Cậu lại học bơi?”

Anh vừa dứt lời, thì đôi mắt nhắm nghiền kia từ từ mở ra, Từ Án Viễn thấy trong mắt cô là những cảm xúc đang bình tĩnh trôi, khiến anh nhất thời hối hận vì hỏi câu hỏi đó.

Ba cô xuống nước cứu người rồi không may thiệt mạng, đối với Chung Ức mà nói thì nước là một thế giới ngột ngạt, là nguồn đau đớn. Sau này, mỗi lần nhớ lại anh đều phát hiện bản thân mình thật cố chấp, dựa vào tính tình dịu dàng của cô, thì nếu cô rơi nước mắt một lần trước mặt anh, thì cả cuộc đời này anh sẽ không dám nhắc đến hai từ “bơi lội” trước mặt cô nữa.

“Bởi vì…”

Hai mẹ đang nói nói cười cười đi về phía họ, Chung Ức nói: “Tớ muốn được ngắm nhìn thế giới trong mắt của các cậu.”

……

Trên đường về, gió ù bên tai mà đầu óc cũng chẳng thể bình tĩnh, suy nghĩ của Từ Án Viễn đã bị Chung Ức chiếm giữ. Khuôn mặt nghiêng nghiêng dưới ánh mặt trời, viền ren hoa trên làn váy, chiếc vòng bạc trên cổ tay, cùng đôi mắt cười mỗi khi nhìn về phía anh… Và tất nhiên là cả dòng tin nhắn cô mời Mucx ăn tối ngày hôm nay nữa.

Chỉ trong vài câu, anh đã có thể đọc ra được những sự chân thành, cùng cảm xúc vui tươi, đáng yêu, Từ Án Viễn nhận ra những dòng tin đó không phải đang nói với anh, vậy thì còn việc gì tồi tệ hơn thế hay không?

Từ Án Viễn đưa Lưu Tiếu vào khu chung cư, giữa bóng cây xào xạc, bà ấy chỉnh sửa lại mái tóc, vừa đưa mũ bảo hiểm qua, rồi đột nhiên thở dài cảm thán: “Trước đây khi hai nhà còn thường xuyên qua lại với nhau, ba con thỉnh thoảng lại đưa hai đứa đến nhà ăn ăn sáng, lúc ấy còn nhỏ, vậy mà chớp mắt một cái đều đã lớn cả rồi.”

Từ Án Viễn nhận lấy chiếc mũ bảo hiểm, hai tay nắm chặt tay ga xe, nửa cúi người, Lưu Tiếu chọc ngón tay vào cánh tay anh, thản nhiên nói: “Tháo mũ bảo hiểm ra, mẹ con có chuyện muốn hỏi con đây.”

Anh hơi khựng lại, rồi đưa hai tay lên cởi mũi, mái tóc rối bù thoáng che đi đôi mắt, đôi môi mím lại chờ đợi mẹ mình lên tiếng. Lưu Tiếu nhìn anh như đang suy tư gì đó, rồi mới chậm rãi thở dài: “Mẹ hỏi con, có phải con thích Tiểu Ức không?”

Đoán rằng có lẽ anh cũng chẳng đáp lại, Lưu Tiếu tiếp tục nói: “Chuyện của ba con bé cũng đã qua nhiều năm rồi, con cùng Chung Ức lớn lên bên nhau, cũng coi như biết rõ gốc gác, khó khăn lắm mới gặp lại, nếu thích thì tại sao không theo đuổi?”

“Mẹ không hiểu đâu.” Từ Án Viễn nhíu mày thật sâu, vuốt đại mái tóc, rồi hít một hơi thật sâu: “Nếu không còn việc gì nữa thì con đi trước đây.”

Lưu Tiếu khoanh tay, đôi mắt đẹp nhìn thấu anh: “Có phải con lo lắng rằng con bé không thích con không?”

Anh ủ rũ liếc nhìn mẹ, chỉ thấy bà ấy bất lực lắc đầu, chỉ tay vào thái dương anh, thở dài không hài lòng: “Uổng công đẹp trai thế này, mà đến tán gái cũng không biết, con còn lề mề nữa thì sẽ có ngày hối hận cho xem.”

Từ Án Viễn im lặng vài giây.

“Chỉ cần cậu ấy vui vẻ, cậu ấy thích thì sao cũng được.” Anh khép hờ đôi mắt, đội mũi bảo hiểm lại, nói với giọng mơ hồ: “Còn con có thế nào cũng chẳng quan trọng.”

…..

Học kỳ mới sắp đến, mỗi cuối tuần là lúc Chu Phàm Tần hạnh phúc  nhất, sau khi đưa cậu đến lớp học nhóm, Chung Ức đi theo Lục Tiêu. Trước khi vào đến phòng chờ thì trông thấy Từ Án Viễn đang dẫn một người phụ nữ trẻ, xuất hiện ở cuối hành lang. Giữa họ là ánh sáng và gió, cả hai cùng nhìn nhau từ đằng xa,

Lục Tiêu đứng bên cạnh nói: “Chắc là người nhà của những hội viên tham gia vào lớp học của cậu ấy, ở đây chúng tôi có bộ tiêu chí đánh giá và chỉ khi vượt qua thì mới có thể đăng ký hội viên của những Huấn luyện viên hạng A trở lên.”

“Tôi nhớ lần trước anh đã nói rằng kênh đăng ký tiết học cá nhân của cậu ấy đã đóng rồi mà.” Sau khi hai người kia biến mất khỏi trước cửa văn phòng, thì Chung Ức mới hỏi.

“Sau kỳ nghỉ Hè, đã có thêm một số tiết trống.” Lục Tiêu mở cửa phòng chờ, nghiêng người nhìn cô: “Vào trong nói chuyện của cô đi.”

……

Sau khi kết thúc buổi dạy kèm tại nhà Chu Phàm Tần, Chung Ức lái xe về khu chung cư, vừa đi trên đường, cô vừa nghĩ đến cảnh chiều nay khi gặp Từ Án Viễn. Cô cứ thế nhìn chằm chằm vào điện thoại, trong đầu đầy suy nghĩ, cứ thế cho đến khi một đôi giày nam xuất hiện trong tầm nhìn khiến tim Chung Ức đập loạn nhịp, rồi đứng chết lặng tại chỗ nhìn người trước mặt.

“Sao anh lại ở đây?” Chung Ức nắm chặt điện thoại, cảnh giác nhìn người đàn ông đang tiến lại gần mình.

Trần Xuyên nở nụ cười ấm áp, đứng ở vị trí cách xa nửa mét, giải thích lý do tại sao mình đến đây: “Tôi đang đợi cô, có chút chuyện muốn nói với cô.”

Chung Ức nhanh chóng đánh giá tính an toàn của không gian xung quanh, khi nãy qua cổng bảo vệ cô không để ý kỹ, nên không biết bên trong có người hay không.

An ninh ở đây không tốt bằng phía trong khu nhà, ban đêm thưa thớt người qua lại, quan trọng là cô chưa từng nói địa chỉ nhà của mình cho Trần Xuyên. Hai người cũng mới chỉ gặp nhau vài lần, cộng thêm việc cô đã từ chối rõ ràng anh ta tại cuộc thi cấp Tỉnh, nên sự xuất hiện đột ngột này khiến Chung Ức rất khó để không nghi ngờ rằng anh ta có ý đồ thầm kín gì đó.

“Có chuyện gì vậy?” Chung Ức giả vờ vô ý lật xem điện thoại, nhưng vừa mới mở nhật ký cuộc gọi lên thì một bóng đen đã áp sát về phía cô, khiến cô sợ hãi lùi lại nửa bước.

Trần Xuyên hơi cong môi, bóng người kéo dài trên mặt đất, anh ta nhẹ giọng nói: “Ở đây không tiện nói chuyện, chúng ta ngồi chỗ nào đó nói được không?”

“Muộn quá rồi, hay là để hôm khác nhé?” Chung Ức tỏ ý từ chối: “Hay là anh nói ngắn gọn thôi vậy.”

“Tôi muốn mời cô đến nhà tôi ngồi một lát.” Anh ta đột ngột lên tiếng.

“Cái gì cơ?” Cô nghi ngờ mình vừa nghe lầm.

Trần Xuyên đưa tay về phía cô: “Tôi có thứ này muốn cho cô xem.”

Trong lòng Chung Ức vang lên tiếng chuông cảnh báo, cô lùi lại ba bước, đối mặt với anh ta rồi nói “không cần”, tiếp đến là sải bước về phía bốt bảo vệ bên ngoài khu nhà.

Chung Ức chưa từng gặp phải chuyện như vậy trong đời, đối phương nhìn thì có vẻ như một người đàn ông giàu có, lãng mạn và tài năng, mỗi cử chỉ đều vô cùng nho nhã, nhưng hóa ra dưới lớp mặt nạ ấy lại là một con thú tham lam.

Ngay giây tiếp theo, anh ta nghiêng người về phía trước, túm mạnh lấy cánh tay Chung Ức, bịt miệng và mũi cô lại rồi kéo cô vào sâu trong bụi rậm. Đầu óc Chung Ức nhất thời trống rỗng, cô chỉ có thể dùng hết sức để bẻ ngón tay út của anh ta, lại cắn vào huyệt hợp cốc, tận dụng đối phương thả lỏng rồi thoát khỏi.

Trong đêm tối, tiếng động cơ gầm rú như bò tót lao nhanh về phía họ, là con bọ cạp đen, một trận gió lướt qua, Trần Xuyên buông tay theo bản nặng, Chung Ức ngã xuống đất do giãy giụa, cô trông thấy một chiếc mô tô màu đen chắn ngang ở trước mặt hai người.

Chung Ức kinh ngạc thở hổn hển nhìn lên, người đàn ông mặc đồ đen phía trước đã bước xuống khỏi xe, túm lấy cổ áo Trần Xuyên và quật anh ta xuống đất.

“Từ Án Viễn...” Giọng nói của cô có chút run rẩy.

Nắm đấm đang siết chặt bỗng dừng lại giữa không trung, nhân viên bảo vệ cầm theo đèn pin chạy tới, cánh tay Từ Án Viễn run rẩy không tài nào kiểm soát nổi, cuối cùng anh đấm thằng vào mặt Trần Xuyên rồi từ từ đứng thẳng dậy, lạnh lùng nhìn xuống người đàn ông đang cuộn tròn trên mặt đất vì đau đớn. Sau đó, nhân viên bảo vệ thuận lợi khống chế được Trần Xuyên.

Từ Án Viễn xoay người, sải bước về phía Chung Ức, đỡ vai cô, giúp cô đứng dậy, cô sống chết bám chặt lấy tay áo anh. Trước mắt là chiếc áo phông đen tuyền của Từ Án Viễn, khi cô ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt anh, thì một cảm giác mới mẻ bỗng tràn ngập khắp người.

Cả hai người đều không lên tiếng, Chung Ức yếu ớt cúi đầu, tựa trán vào ngực anh, lặng lẽ thở dố.c, mà anh cũng đặt bàn tay ấm áp của mình nhẹ nhàng áp vào lưng cô, vỗ về an ủi cô.

……

Sau khi cảnh sát đưa Trần Xuyên đi thì cũng đã đến nửa đêm, Từ Án Viễn đưa Chung Ức lên nhà, rồi kiểm tra một lượt trong ngoài từ cửa ra vào đến cửa sổ. Mỗi lần quay đầu, lại thấy cô luôn bám theo sau, như chú mèo nhỏ không có cảm giác an toàn, chỉ đành quanh quẩn bên chủ nhân của mình vậy.

“Đừng lo lắng, nếu có bất cứ chuyện gì cậu có thể liên lạc ngay với tớ.” Từ Án Viễn nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, nhưng lại bị tia hoảng sợ ấy đâm vào lòng, anh đã có quyết định nhưng miệng thì vẫn nói: “Cậu nghỉ ngơi sớm đi, khóa hết cửa sổ vào.”

“Cậu phải đi sao?” Cô theo sát, hỏi

Trên cổ và trán anh là những tầng mồ hôi dày đặc, khoảnh khắc cô được anh ôm vào lòng khi ở dưới lầu, nhiệt độ nóng bỏng ấy đã khiến cô cảm thấy an toàn hơn rất nhiều. Biết rõ rằng Từ Án Viễn có lời muốn nói, nhưng trong suốt mấy tiếng đồng hồ ở gần nhau này, anh lại chỉ bảo vệ cô ở trước người, cánh tay đặt trên vai cô của anh cũng nhanh chóng rút ra.

Từ Án Viễn dừng lại một chút, sau đó thấp giọng nói: “Muộn quá rồi, tớ ở lại đây không tiện, cậu ngủ trước đi.” Ngay khi Chung Ức đưa những ngón tay về phía gấu áo anh, còn chưa kịp lên tiếng, thì anh đã bước đi thật nhanh, chẳng quay đầu lại.

Chung Ức lặng lẽ đứng ở cửa thêm vài phút, sau đó cầm điện thoại trên bàn trà lên, soạn một tin nhắn Wechat để gửi.

Vào một đêm tồi tệ như vậy, mà vầng trăng trên đầu lại sáng đến lạ thường, Từ Án Viễn dựa vào xe máy, bóng cây phía sau bị ánh trăng làm cho vỡ vụn, điểm xuyết dưới chân, anh nhìn về phía cửa sổ trong gió đêm, cuối cùng lấy điện thoại ra, nhưng vừa nhìn lại phải sững sờ.

Mười hai phút trước, Chung Ức gửi tin nhắn đến: “Cậu lên đây đi.”

Nhưng hộp thoại này không phải của Từ Án Viễn mà là của Mucx. Từ Án Viễn nhìn chằm chằm vào bốn chữ c4i ấy, cả thể xác lẫn linh hồn anh đều bị bóng đen bao phủ, nhưng ngay giây tiếp theo, một dòng tin nhắn khác lại nhảy ra: “Tớ biết cậu là Từ Án Viễn.”

Rõ ràng, một giây trước anh còn đang chuẩn bị tinh thần cả đêm không ngủ chỉ vì sai lầm của mình, thay vì để mấy người đàn ông không rõ lai lịch, có động cơ thầm kín tiếp cận cô, thì anh thà không làm bạn với cô nữa, mà giữ cô bên cạnh, ngay cả khi bị từ chối cũng chẳng sao.

Thích người khác thì đã sao, chẳng qua cũng chỉ là chút tình cảm mà thôi, anh có đủ kiên nhẫn để chờ cô đổi ý, khoảng thời gian này, nỗi buồn thầm kín đã khiến anh suy nghĩ thấu đáo, gặp lại sau hơn mười năm, hơn bất cứ ai, họ chính là định mệnh của nhau, anh tin tưởng chắc chắn vào điều đó.

Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy bốn con chữ kia, thì nỗi đau xót vẫn là cảm giác trực quan nhất, sau giây phút ấy, ánh trăng lặng lẽ buông xuống trước mặt, cô gái giẫm trên ánh trăng lúc ba giờ sáng, đã bước đến bên anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.